A Yến đẩy bát chè đến trước mặt ta.
“Người mắc nợ tỷ là ta đây. Đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi.”
Ta ăn một thìa chè, tuyết nhĩ ngọt thanh, hạt sen mềm bùi, thực sự rất ngon.
Sau đó, ta kể kế hoạch của đại công tử cho A Yến nghe.
Đêm đó, ta và A Yến đ.á.n.h xe rời thành.
Đến một bãi tha ma ở ngoại thành, nơi chuyên chôn xác các thái giám bị xử tử, âm khí lạnh lẽo, hơi sương lảng bảng, tiếng dế nỉ non vang lên rờn rợn.
Một bàn tay ấm áp, khô ráo chợt nắm lấy tay ta.
Tim ta đập rộn ràng, có lẽ là vì bị con đường âm u này dọa sợ.
Ta theo bản năng nắm chặt lấy tay A Yến, người bên cạnh hơi mỉm cười.
Chúng ta cùng nhau đào một cỗ quan tài, bên trong là một thiếu niên mặc áo thái giám, toàn thân đầy vết thương, m.á.u còn đang nhỏ giọt.
Ta thay cho hắn y phục tiểu nhị của Chẩm Nguyệt Miên, rồi đưa hắn về hậu viện của tửu phường.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vừa về đến nơi, còn chưa kịp đỡ hắn xuống xe, thì đã gặp Hứa Tô Tử.
Nàng đặc biệt từ làng Khang Bì lên thăm ta, mặc váy xanh nước biếc, hai b.í.m tóc dài, mái ngắn ngang mày, dung mạo linh hoạt, ánh mắt sáng trong.
Ánh mắt ấy lập tức dừng lại nơi thiếu niên gần như hấp hối đang nằm trong xe.
“Tửu Nhi, người này là ngươi thuê sao?”
Ta gật đầu, Hứa Tô Tử trừng lớn mắt.
“Người này trông như sắp c.h.ế.t rồi, có thể làm được việc gì cho ngươi sao?”
Ta và A Yến nghẹn lời, nhất thời chẳng ai dám mở miệng.
A Yến vội đóng chặt cổng hậu viện.
“Tửu Nhi, chắc chắn là ngươi bị lừa rồi!
Người như vậy, trông một mẫu ruộng cũng không cày nổi, có đưa không công ta cũng không nhận!
Ngươi trả bao nhiêu bạc mua hắn vậy?”
Ta mím môi: “Hai lượng.”
Hứa Tô Tử vỗ đùi:
“Trời ơi đất hỡi! Lê Tửu Nhi, ngươi đúng là hoang phí của trời!
Hai lượng bạc mà đi mua cái thứ mềm yếu thế này, người ta mà biết thì cười rụng răng mất thôi!”
Thất hoàng tử mở mắt, ánh nhìn nghiêm nghị:
“Cô nương nói ai là thứ vô dụng?”
Hứa Tô Tử lập tức tiến lên, véo tai hắn một cái:
“Ngoài ngươi ra còn ai vào đây?”
A Yến vò trán bất lực, ta nhắm nghiền hai mắt.
Ta chỉ bảo với nàng, A Dữu là họ hàng xa của ta, trước kia từng giúp ta một việc lớn, nhờ nàng đối xử tử tế.
Chưa được hai ngày, đã có một nhóm thái giám từ Ty Lễ Giám ập tới.
Chúng đòi tìm Thất hoàng tử, đao kiếm tuốt ra sáng loáng, chỉ thẳng vào mặt bọn ta.
“Nếu phát hiện có người che giấu nội nhân trong cung, cả nhà đều phải c.h.ế.t!”
Mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, ta vô thức chắn A Yến ra sau lưng.
Không ngờ ngay khoảnh khắc sau, A Yến đã như cây tùng thẳng tắp chắn trước mặt ta, không lui nửa bước.
“Muốn lục thì lục, nói nhảm làm gì!”
Hơn mười thái giám cầm đuốc lục tung Chẩm Nguyệt Miên từ trong ra ngoài, đ.â.m kiếm vào đống rơm, tủ gỗ, mà vẫn không tìm thấy gì.
Vừa khép cánh cửa lớn, bên tai ta vang lên giọng nói trầm thấp, rõ ràng:
“Ta đã giấu A Dữu trong xe ngựa của Hứa Tô Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không có gì sai sót, giờ chắc hắn đã ra khỏi thành.”
Chẳng bao lâu sau, trong cung truyền ra tin Thất hoàng tử bạo bệnh qua đời.
Thánh thượng vì thế bất hòa với Hoàng hậu, thậm chí phá lệ, truy phong Thất hoàng tử làm Chiêu Nhân Thái tử, tỏ lòng tiếc thương.
Hoàng hậu cướp lấy quyền dưỡng d.ụ.c Bát hoàng tử từ tay Quý nhân họ Ngụy, hậu cung tạm thời yên ổn.
Việc kinh doanh Chẩm Nguyệt Miên ngày càng phát đạt, riêng nửa đầu năm nay, ta đã kiếm được hơn hai ngàn bốn trăm lượng bạc — với ta mà nói, đó là một khoản lớn.
Các lão bản của vài tửu lâu danh tiếng đều muốn mai mối, giới thiệu công tử nhà mình cho ta, ta đều từ chối khéo.
Ta thuê một viện bốn gian phòng, treo bảng hiệu “Lê phủ”.
Trong sân trồng trúc và mai, chuẩn bị sẵn loại trà đại công tử yêu thích.
Cứ hai tháng một lần, Thất hoàng tử sẽ hóa trang thành nông phu giao cao lương, tới đây gặp đại công tử — cũng cải trang thành thương nhân.
Sắc mặt Thất hoàng tử ngày càng tốt, chẳng còn chút ốm yếu khi xưa.
Hắn thường hỏi ta Hứa Tô Tử thích gì, lần nào đến cũng mang theo quà cho nàng.
Ta nhìn ra được — Thất hoàng tử có nàng trong lòng.
Nhưng ta cũng mơ hồ lo lắng về tương lai giữa họ.
Mỗi lần họ gặp nhau, thời gian đều rất ngắn.
Một hôm, Thất hoàng tử rời đi, Thẩm Thanh Châu từ thư phòng cũng bước ra.
“Tửu Nhi, ta nghe nói lão bản họ Kỷ nhờ người đến mai mối cho muội, muốn gả tiểu công tử nhà họ cho muội?”
“Công tử nhà họ Kỷ ấy à, nhân phẩm cao quý, dung mạo lại tuấn tú, thực sự rất xứng với muội.”
Những năm qua, ta vẫn biết, trong lòng đại công tử không có ta.
Nhưng tự mình nghe thấy hắn muốn gả ta cho người khác, tim vẫn dâng lên một cảm giác khó tả.
A Yến chẳng biết từ đâu bước tới.
Giờ hắn đã mười bốn tuổi, thường mặc áo đỏ, thắt đai ngọc, là một thiếu niên phong nhã tuấn tú.
“Ca ca, huynh không cần lo tìm người cho tỷ ấy đâu.
Tỷ ta ấy mà, mắt chỉ nhìn thấy bạc, chứ không có nam nhân đâu.
Ngày nào cũng về là ôm bàn tính toán, xem cái rương nhỏ của mình lại thêm bao nhiêu bạc, cứ như muốn gom hết bạc thiên hạ vậy.”
Thẩm Thanh Châu liếc A Yến, ánh mắt bình tĩnh, như cười mà chẳng phải cười.
A Yến nói chẳng sai — đó chính là ta.
Ta vốn là người phàm tục, từ nhỏ chẳng được cha mẹ thương yêu,
vào Hầu phủ lại gặp tai họa diệt môn,
bạc — thứ quý giá ấy, ta có bao nhiêu cũng không thấy đủ.
“Đại công tử, giờ ta chưa muốn thành thân. Chỉ muốn làm tốt việc kinh doanh rượu.”
Thẩm Thanh Châu khẽ mím môi.
“Là ta đã đường đột, xin lỗi.”
Thực ra, đâu phải ta không muốn thành thân.
Chỉ là, nếu không thể thành thân với người mình thích nhất, thì thành thân có nghĩa lý gì đâu?
Ta thà rằng cứ lặng lẽ đứng xa xa ngắm người ấy,
một đời ủ rượu, rảnh rỗi thì đọc sách, nuôi cá, trồng hoa...
Vô lo vô nghĩ, vô ưu vô phiền sống hết kiếp này —
có gì là không tốt đâu?
Thẩm Thanh Châu dặn A Yến phải chuyên tâm học hành, rồi lại rời đi lần nữa.