Nhân lúc cha vắng nhà, công chúa lôi ta vào phòng, dùng móng tay dài bấu chặt mí mắt ta, nhổ từng sợi lông mi.
Nàng ta nói, đôi mắt này của ta giống hệt mẹ ta.
Nàng ta nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một ả đàn bà dơ bẩn như mẹ.
Hồng Trần Vô Định
Nàng ta nói, một ngày nào đó, nàng ta sẽ móc đôi mắt ta ra, ném cho chó ăn.
Ta đau lắm, nhưng ta không khóc.
Ta ngoan ngoãn đứng yên, mặc cho nàng ta hành hạ, chửi rủa, cố hết sức nuốt ngược dòng lệ cay nóng.
Ta không muốn khóc trước mặt nàng ta.
Một ngày nào đó, ta sẽ bắt nàng ta khóc trước mặt ta.
Phải khóc thảm thiết, phải đau đớn đến nức nở, ít nhất cũng phải đau hơn ta lúc này.
Một lần, ta cố chịu đựng, nhưng không thể nhịn được nữa.
Nàng ta dùng lửa nến hơ vào mắt ta, đau đớn đến mức ta không chịu nổi.
Ta nhớ rất rõ, ta đã cố gắng lắm rồi.
Nhưng dòng nước nóng bỏng kia vẫn không ngừng chảy xuống.
Ta hận bản thân mình.
Thật vô dụng.
Ta sao có thể khóc trước mặt nàng ta được chứ?
Rồi ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh.
Trong lòng bỗng thấy vui.
Thì ra là chảy m.á.u rồi.
Chảy m.á.u cũng tốt, chảy m.á.u vẫn hơn chảy nước mắt.
Những lúc không chịu đựng nổi nữa, ta chỉ biết tự nhủ với chính mình:
"Phải nhớ lấy nỗi đau này."
"Chỉ khi nhớ được nỗi đau, thì mối hận mẹ bị g.i.ế.c mới không nhạt phai theo năm tháng."
Ta sợ lắm.
Ta sợ một ngày nào đó sẽ quên mất cảm giác rét lạnh, đau đớn đến nôn khan hôm ấy.
Ta ghét trí nhớ của mình.
Mẹ đối với ta tốt như vậy, mà dần dần, ta lại đang quên mất khuôn mặt của mẹ.
Ta không được quên.
Ta sẽ cưỡng lại bản năng lãng quên theo thời gian.
Ta sẽ mãi mãi ghi nhớ mẹ ta tốt ra sao, mẹ ta đẹp thế nào.
Và còn, mối hận ngày hôm ấy.
9
Mỗi lần công chúa hành hạ ta xong, ta lại lặng lẽ ở trong phòng đọc sách, chờ vết thương lành lại.
Ta không nói với cha.
Cha có con đường báo thù của cha.
Còn ta có cách của riêng mình.
Ta không muốn dựa vào bất kỳ ai.
Cha rất bận.
Những ngày cha ở nhà càng lúc càng ít.
Mỗi lần trở về, cha đều dẫn theo một đám người vào thư phòng bàn bạc chuyện gì đó.
Xuân đi thu đến, ta chứng kiến những người mà cha đã mang về.
Ban đầu là những quan viên phẩm cấp thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau này là những đại thần quyền cao chức trọng.
Rồi đến cả những tên mật thám Đông Xưởng khét tiếng hung tàn.
Cuối cùng, ngay cả Nhiếp chính vương khuynh đảo triều đình cũng xuất hiện trong thư phòng của cha.
Màu sắc quan phục của cha cũng thay đổi theo thời gian.
Cha ngày càng giỏi bợ đỡ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn xưa.
Bóng lưng cha càng lúc càng gầy guộc.
Nam nhân từng lặng lẽ ít nói, từng ngượng ngùng mỗi khi thấy mẹ, giờ đây đã trở thành một kẻ dẻo miệng, tung hoành giữa chốn quan trường tăm tối.
Nếu mẹ còn sống, chắc hẳn sẽ đau lòng mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mẹ vốn là người chỉ cần cha bị trầy xước chút ít cũng sẽ lo lắng mãi không yên.
Giờ thấy cha hốc hác gầy yếu đến vậy, chắc hẳn mẹ sẽ mất ngủ cả đêm.
10
Bốn năm sau, công chúa lại mang thai.
Nàng ta vui mừng khôn xiết, ngồi xe ngựa kiêu hãnh trở về hoàng cung.
Mãi đến đêm mới quay về phủ.
Lúc đi, xe ngựa trống không.
Lúc về, lại chất đầy vàng bạc châu báu.
Nàng ta đắc ý bước qua cửa, như một con công đang khoe bộ lông rực rỡ.
Thấy ta đang đọc sách, nàng ta liền giáng một cước vào n.g.ự.c ta, rồi lạnh lùng xách ta lên, hai ngón tay bóp chặt cằm ta, buộc ta ngẩng đầu.
Nàng ta siết chặt ngón tay, như thể chỉ muốn bóp c.h.ế.t ta ngay tại chỗ.
"Ngươi thật giống con tiện nhân như mẹ ngươi, giống đến chướng mắt."
Trước đây, mỗi khi hành hạ ta, nàng ta luôn từ tốn, chậm rãi, như đang thưởng thức thú vui nhàn nhã.
Nhưng nay, vì có thai, nàng ta không còn kiêng dè gì nữa.
Một cung nữ tên Bích Lan đứng cạnh lên tiếng can ngăn:
"Công chúa, năm xưa mẫu thân nó cản đường người và phò mã, nhưng lại c.h.ế.t quá dễ dàng. Nghĩ lại thật đáng tiếc. Giữ lại con tiện nhân này để từ từ hành hạ, coi như nó thay mẹ nó chuộc tội với người đi."
Công chúa nới lỏng tay, Bích Lan ghé sát tai nàng ta, thấp giọng nói:
"Bây giờ người mới có thai, mà phò mã vừa đi cứu tế trở về, sắp được phong chức. Con tiện nhân này không đáng bận tâm, nhưng không thể để nó ảnh hưởng đến vị trí của người trong lòng phò mã. Chờ sau khi người sinh thế tử rồi, có con trai nối dõi, khi đó phò mã sẽ không còn lý do gì để dung túng con tiện nhân này nữa."
Công chúa mỉm cười hài lòng, buông tay, hất ta xuống đất, giọng điệu đầy chế giễu:
"Cho ngươi vài ngày sống tạm, sau này ta sẽ từ từ tính sổ với ngươi."