Hận Triêu Triêu
Tên đầu tiên bị lột da, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng suốt đêm.
Cha cầm d.a.o rất vững, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đến đáng sợ.
Máu tươi b.ắ.n lên mặt cha, nhỏ xuống bậc cửa.
Cha thật đáng sợ.
Như một lệ quỷ bước ra từ địa ngục, chuyên đến để đòi mạng.
Nhưng khi cha nhìn ta, trong mắt lại mang theo ý cười.
Người ta nói đúng.
Cha ta điên rồi.
Cha giơ tay gọi ta, dịu dàng hỏi:
"Sợ không?"
Ta lắc đầu:
"Không sợ."
Ta là con của cha.
Ta sao có thể sợ cha được?
Cha đã phát điên, vậy ta làm sao có thể là một kẻ bình thường?
Đêm hôm đó, trên xà nhà trong từ đường của mẹ, có thêm năm chiếc đèn lồng kỳ dị.
Ta biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cha ta thật sự đã điên rồi.
Không thể quay đầu lại được nữa.
11
Ta lấy thuốc mỡ, bôi lên những vết thương đang rỉ máu, rồi nhặt cuốn “Chiến Quốc Sách” dưới đất lên, tiếp tục đọc.
Cha không muốn ta học cầm kỳ thi họa hay thêu thùa nữ công, mà mời về những bậc phu tử giỏi nhất, dạy ta Tứ Thư Ngũ Kinh, Quân Tử Lục Nghệ.
Ta biết cha có ý đồ gì, cũng hiểu rõ cha đang làm gì.
Ta không thể trở thành gánh nặng của cha.
Thật đáng tiếc, ta là nữ nhi của mẹ, nhưng chẳng thừa hưởng chút dịu dàng lương thiện nào từ mẹ cả.
Ngược lại, ta giống cha y đúc, tàn nhẫn và lạnh lùng đến đáng sợ.
Đêm hôm ấy, công chúa mở yến tiệc lớn trong phủ, mãi đến khuya cha mới trở về.
Vừa thấy cha, nàng ta liền phấn khởi khoe tin mình đã có thai:
"Phó lang, hơn bốn tháng rồi đấy. Thái y nói, nhìn tướng thai nhi thì mười phần chắc chín là nam nhi."
Cha cười, một nụ cười không rõ ý vị.
Người đã gầy đi rất nhiều, khiến những đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo.
Kể cả khi cười nhạo người khác, cha vẫn có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.
"Vậy sao?"
Cha nâng chén, cười nhạt.
"Chúc mừng nàng."
Nói xong, cha bỗng bật cười lớn, liên tục cạn mấy chén liền.
Công chúa mặt đỏ bừng, vui vẻ hỏi:
"Chàng vui đến vậy sao?"
Cha hừ nhẹ một tiếng, cười khẽ:
"Đương nhiên."
Cha uống nhiều rượu, dáng vẻ có chút loạng choạng.
Người giơ tay, nắm lấy mặt công chúa, cười hỏi:
"Công chúa mới đôi mươi, sao trông đã già đi nhiều thế?"
Nụ cười trên môi công chúa cứng đờ lại.
Nàng ta quý nhất là dung nhan kiều diễm này, mà lời cha chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
"Phó lang, ta… ta già rồi sao?"
Giọng nàng ta run rẩy, như sắp bật khóc.
Cha buông tay khỏi mặt công chúa, lại nắm lấy cổ tay cung nữ Bích Lan bên cạnh, mơ màng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Sao ta không biết bên cạnh công chúa lại có một cung nữ xinh đẹp thế này nhỉ?"
Nói rồi, cha đổ gục xuống bàn, ngủ mê man.
Công chúa tức giận, giáng ngay một bạt tai lên mặt Bích Lan.
Bích Lan hoảng loạn quỳ xuống dập đầu liên tục, đến mức trán bật máu, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.
Công chúa sai người đem gương đến, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Nàng ta đưa tay sờ mặt, ánh mắt lóe lên sự run rẩy không thể che giấu.
Sau đó, nàng ta quay sang bóp chặt cằm Bích Lan, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non trẻ của nàng ta.
Giọng nàng ta rét lạnh như băng:
"Bổn cung đẹp, hay con tiện nhân này đẹp?"
Đám cung nữ xung quanh rạp người xuống đất, đồng thanh hô:
"Tất nhiên là công chúa đẹp nhất!"
Nàng ta cười.
Một nụ cười không chạm đến đáy mắt, khiến cả gương mặt vặn vẹo đầy oán độc.
"Nếu phò mã khen ngươi xinh đẹp, vậy thì ngươi hãy tự nhảy xuống giếng đi."
"Xinh đẹp như ngươi, thì nên c.h.ế.t chìm trong nước mới phải, các ngươi nói xem, có đúng không?"
Bích Lan là tâm phúc của công chúa, từ nhỏ đã theo hầu nàng ta.
Những cung nữ khác cũng run rẩy cầu xin thay nàng ta, thực chất là lo cho chính bản thân mình.
Một cung nữ trung thành như Bích Lan mà còn bị g.i.ế.c chỉ vì một câu nói của phò mã, vậy bọn họ làm sao còn đường sống?
Nhưng công chúa đang tức giận, nghe thấy tiếng van xin lại càng thêm điên cuồng.
Nàng ta gào lên:
"Bổn cung là công chúa, còn ả chỉ là một con tiện tỳ!"
"Dù có hầu hạ ta bao năm, tiện tỳ mãi mãi vẫn chỉ là tiện tỳ!"
"Làm sao xứng đáng để ta thương xót?!"
"Đem đi! Quăng xuống giếng!"
Nàng ta điên cuồng đập vỡ chiếc gương trong tay.
Bích Lan tuyệt vọng ngã sụp xuống đất.
Ai có thể ngờ, một khắc trước nàng ta vẫn còn là tâm phúc đắc lực của công chúa, uy phong biết bao.
Bích Lan c.h.ế.t rồi.
Sáng hôm sau, khi cha tỉnh dậy, hạ nhân đến báo:
"Thi thể của Bích Lan đã ngâm trong giếng đến trắng bệch ra rồi ạ."
Cha lặng lẽ thở dài, giọng điệu không rõ cảm xúc:
"Đáng tiếc thật."
Câu "đáng tiếc" này truyền đến tai công chúa, khiến nàng ta lại phát điên một trận.
Nàng ta đập phá vô số đồ đạc, chỉ tay vào bất cứ cung nữ nào có chút nhan sắc là mắng là hồ ly tinh.
Hồng Trần Vô Định
Hôm sau, từ đường của mẹ có thêm một chiếc đèn lồng da người.
Người bị lột da, chính là Bích Lan.
Năm xưa, nàng ta từng là kẻ đi đầu trong việc nhục mạ mẹ.
Là nàng ta đã sai người ném rác vào mẹ, phỉ nhổ mẹ, bôi nhọ thanh danh của mẹ trước mặt thiên hạ.
Giờ thì sao?
Cha mượn d.a.o g.i.ế.c người, bắt Bích Lan trả món nợ đó.
Ngươi xem, làm sai chuyện gì, rồi cũng có ngày phải trả lại cả thôi.
12
Bọn hạ nhân trong phủ công chúa khổ sở vô cùng, đặc biệt là những cung nữ có chút nhan sắc.
Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, chỉ cần thấy ai có dung mạo hơn nàng ta là lập tức nổi trận lôi đình.
Mãi đến khi nàng ta cho thay toàn bộ cung nữ, chỉ giữ lại những kẻ thô kệch, dung mạo xấu xí, tâm trạng mới có chút khá hơn.
Cha ta gần đây gần như không về phủ nữa.
Người suốt ngày qua lại với tên thái giám cầm đầu Đông Xưởng, truy xét tham quan, lùng bắt những kẻ mua quan bán chức, rồi tống hết vào ngục.
Trên người cha ngày càng nặng mùi m.á.u tanh.
Công chúa đã nửa tháng không thấy cha.