Hận Triêu Triêu

Chương 5



Nghe tin cha vừa dẫn người đến lục soát một thanh lâu, nàng ta tức đến phát điên, bụng mang dạ chửa mà cũng không thể ngồi yên.

 

Nàng ta đập nát cả bộ ấm trà, rồi gào lên như một mụ đàn bà chợ búa:

 

"Đưa Phó Duật về đây cho ta! Gọi chàng ấy về đây!"

 

Cha về đến phủ, m.á.u trên người còn chưa kịp lau sạch.

 

Dưới khóe mắt người, một giọt m.á.u khô đọng lại, gương mặt tuấn mỹ càng thêm yêu dị.

 

Sát khí ẩn hiện trên người cha, hương m.á.u tanh thoang thoảng quanh chóp mũi.

 

Chính trong bộ dáng này, cha lại càng cuốn hút hơn cả khi sạch sẽ chỉn chu.

 

Công chúa nhào vào lòng cha, vừa khóc vừa nức nở:

 

"Phó lang, tại sao chàng không về thăm ta?"

 

"Ta ngủ không được, ta sợ lắm."

 

"Hay là chàng có nữ nhân bên ngoài rồi?"

 

Cha cố tình lấy bàn tay dính m.á.u chưa khô, ác ý chà lên mặt nàng ta.

 

Người bật cười khẽ:

 

"Nàng nghĩ vớ vẩn gì vậy?"

 

Giờ đây, cha quyền khuynh triều dã, là cánh tay trái của Hoàng đế.

 

Dù là công chúa, cũng chẳng thể lay động người dù chỉ một chút.

 

Công chúa thút thít hít hít cái mũi đỏ lên vì khóc:

 

"Vậy chàng đi đâu mà lâu thế? Tại sao mãi không về nhà? Chàng bận gì vậy?"

 

Cha cười cười, nụ cười câu hồn đoạt phách.

 

Giọng người khẽ khàng, nhẹ bẫng:

 

"Bận g.i.ế.c người."

 

Công chúa sững lại.

 

Nhưng chỉ một thoáng, nàng ta liền thở phào nhẹ nhõm, hờ hững trách móc:

 

"Kẻ nào mà lại cần chàng đích thân động thủ?"

 

"Chẳng phải ngục quan trong đại lao đều là một đám phế vật sao? Còn làm bẩn tay chàng nữa chứ."

 

Cha không đáp, chỉ lười biếng nhìn nàng ta, ánh mắt dửng dưng:

 

"Thế mà nàng không hỏi, ta g.i.ế.c ai à?"

 

Công chúa có chút tò mò:

 

"Ai?"

 

Một nụ cười hiếm hoi, mang theo chút chân tình, hiện lên trên môi cha.

 

Người chậm rãi đọc từng cái tên:

 

"Phu nhân của Ngự sử Lý đại nhân."

 

"Muội muội của Thị lang Giang đại nhân."

 

"Kế thất của Thái phó Tiết đại nhân."

 

"Còn có cả Minh Hoa quận chúa."

 

Mỗi một cái tên được nhắc đến, sắc mặt công chúa lại tái thêm một phần.

 

Những kẻ này, đều là tay sai năm đó đã giúp công chúa sỉ nhục mẹ ta.

 

Nàng ta run run hỏi:

 

"Tại… tại sao… tại sao lại g.i.ế.c bọn họ?"

 

Cha thở dài, đáp hời hợt:

 

"Phụ hoàng nàng tuổi tác đã cao, ngày càng đắm chìm trong sắc dục."

 

"Mấy người này, đều là quan gia phu nhân và tiểu thư đến cung thỉnh an Hoàng hậu, lại vô tình bị Hoàng thượng sủng hạnh."

 

"Trong đó, có hai người còn mang long thai."

 

"Ta làm việc cho Hoàng thượng, nào dám hỏi tại sao?"

 

Người thong dong ngắm nhìn gương mặt trắng bệch của công chúa, trong mắt lóe lên một tia thích thú:

 

"Nàng run cái gì?"

 

Công chúa hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, thoát khỏi cơn hoảng loạn.

 

Nàng ta nhẹ nhõm thở ra:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hóa ra là vì chuyện này."

 

"Ta còn tưởng là vì…"

 

Nàng ta đột ngột im bặt, không nói tiếp nữa.

 

Rồi nàng ta nhíu mày, lộ vẻ chán ghét:

 

"Thế thì bọn họ đáng c.h.ế.t rồi."

 

"Gan to tày trời, dám bò lên long sàng ngay trước mắt mẫu hậu, dù có c.h.ế.t một trăm lần cũng không đủ."

 

Hồng Trần Vô Định

"Chỉ tiếc, lại làm bẩn tay chàng."

 

Cha cười khẽ, ánh mắt đầy mỉa mai:

 

"Đúng là rất bẩn."

 

13

 

Cuối năm cận kề, công chúa đã đến ngày lâm bồn.

 

Vài ngày trước khi sinh, nàng ta tha thiết dặn dò cha, bảo người nhất định phải bỏ hết công việc, trở về phủ ở bên cạnh mình.

 

Nàng ta ôm lấy cha, khóc lóc đáng thương đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

 

Mãi đến khi cha gật đầu đồng ý, nàng ta mới nín khóc mà nở nụ cười.

 

Nhưng đến ngày sinh, nàng ta đau đến mức không đứng vững, suýt nữa thì ngất đi, mà cha vẫn không về.

 

Không chỉ cha không về, mà ngay cả trong phủ, đến một kẻ sai bảo cũng chẳng có.

 

Nàng ta co quắp dưới nền phòng, đau đớn rên rỉ:

 

"Có ai không! Người đâu!"

 

Cả phủ yên ắng như thể đã bị bỏ hoang.

 

Không một ai đến.

 

Chỉ có ta.

 

Tiếng khóc thê lương của nàng ta vang vọng khắp bốn bề.

 

Ta nhắm mắt lại, lắng nghe từng tiếng nức nở trong không gian, trong lòng khoan khoái lạ thường.

 

Ta đẩy cửa bước vào, trên mặt là biểu cảm hoảng hốt lo lắng:

 

"Công chúa! Người sao vậy?"

 

Vừa thấy ta, nàng ta như bấu được cọng rơm cứu mạng, gắng gượng bò về phía ta, nắm chặt lấy chân ta, giọng run rẩy, trán đẫm mồ hôi:

 

"Mau đi! Mau gọi người!"

 

Ta sụt sùi khóc, nói:

 

"Trong phủ không còn ai cả! Đám cung nữ mới tuyển đều bỏ trốn hết rồi, ta không ngăn được bọn họ!"

 

"Ta nghe thấy bọn họ nói chuyện với một nam nhân, hình như có liên quan đến Bích Lan, nhưng ta nghe không rõ…"

 

Bích Lan làm gì có nam nhân nào?

 

Những người trong phủ, đều do cha đã âm thầm sắp đặt cả rồi.

 

Nữ nhân sinh con, chính là bước một chân vào quỷ môn quan, chỉ cần sơ suất một chút, sẽ là một xác hai mạng.

 

Năm xưa khi mẹ ta sinh ta, cha lo lắng đến phát điên, cứ đi qua đi lại ngoài cửa, đến mức đập hỏng cả cánh cửa phòng.

 

Mọi điều kiêng kỵ đều chẳng màng, xông thẳng vào trong, ngồi bên mép giường mẹ, để mặc bà đỡ và lang trung mắng mỏ một trận, mà vẫn lặng im không đáp, chỉ lén lau nước mắt.

 

Cha sao có thể không biết nỗi khổ của nữ nhân khi sinh con?

 

Chỉ là người muốn công chúa đau, muốn nàng ta khóc, muốn nàng ta gào thét.

 

Công chúa yếu ớt đẩy ta ra, thều thào:

 

"Đi tìm cha ngươi đi… đi tìm phò mã…"

 

Ta vừa khóc vừa nói:

 

"Cha bị thích khách tập kích, sống c.h.ế.t chưa rõ!"

 

Trước mắt nàng ta tối sầm, suýt nữa thì ngất đi.

 

Đêm hôm đó, nàng ta quằn quại trong cơn đau suốt bảy, tám canh giờ.

 

Đến cuối cùng, chỉ còn thở thoi thóp, như thể sẽ c.h.ế.t bất cứ lúc nào.

 

Ta dịu dàng lau mồ hôi cho nàng ta.

 

Không được.

 

Nàng ta không thể chết.

 

Bên trong căn phòng khác, đại phu và bà đỡ chờ sẵn.

 

Mãi đến khi nàng ta sắp ngất lịm đi, bọn họ mới bước vào, bắt đầu một đợt gào thét mới.