Nhưng rốt cuộc, ta vẫn không thể đi dự yến tiệc Quỳnh Lâm.
Bên kia xảy ra biến cố.
Có thích khách đột nhập, phụ hoàng bị ám sát.
Đúng lúc nguy cấp, Cố Thanh Lam cướp được kiếm, xông lên giao đấu cùng thích khách, phối hợp cùng thị vệ g.i.ế.c sạch thích khách.
Hắn bị thương nơi cánh tay, còn thích khách thì uống thuốc độc tự vẫn, mang theo bí mật xuống mồ.
Phụ hoàng hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Một yến tiệc Quỳnh Lâm lẽ ra nên tràn ngập văn chương thi họa, lại kết thúc trong hỗn loạn m.á.u tanh.
Thế nhưng điều khiến phụ hoàng nhức đầu lại là chuyện khác.
Ông vốn định sau yến tiệc Quỳnh Lâm sẽ phái Cố Thanh Lam ra ngoài làm một tiểu quan bát phẩm, để cả đời không bước chân vào kinh thành được nữa.
Ai ngờ trận ám sát hôm nay khiến hắn lập công, làm rối loạn hết kế hoạch.
Phụ hoàng bực bội đi qua đi lại, vừa mắng thích khách, lại vừa trách Cố Thanh Lam khiến ông khó xử.
Cuối cùng vẫn ban chiếu giữ Cố Thanh Lam lại kinh thành, thưởng vàng bạc châu báu, nhưng chỉ phong làm một Tiểu Nhạc Lệnh, chuyên quản lý âm nhạc lễ nghi.
Tin này như sét đánh ngang tai, khiến Cố Thanh Lam khốn đốn tận cùng.
Bởi đồng khoa tiến sĩ với hắn, người thì làm Giáo Thư Lang, người thì làm Chính Tự, kẻ thì tiến vào Hàn Lâm.
Chỉ có hắn, rõ ràng có công cứu giá, cuối cùng lại chỉ là một Tiểu Nhạc Lệnh không chút thực quyền.
Rất nhiều người từ đó hiểu ra rằng phụ hoàng không hề ưu ái hắn.
Các khuê nữ trong kinh đều bị người nhà cảnh cáo, không cần mơ mộng gì đến hắn nữa.
Một tiến sĩ không được đế vương trọng dụng, dù có xuất sắc đến đâu, con đường làm quan cũng vẫn mờ mịt.
Cố Thanh Lam, kẻ từng được người người ca tụng, chỉ trong chớp mắt lạnh ngắt như tro tàn.
Người duy nhất còn tha thiết với hắn là Minh Huệ quận chúa.
Nàng phái người giả làm cướp chặn đường hắn.
Không ngờ, Cố Thanh Lam tay không đánh lui hơn mười người, thậm chí còn kề kiếm lên cổ nàng.
Minh Huệ run rẩy thốt lên:
“Ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi chàng có bằng lòng làm Quận Mã của ta không?”
Nàng muốn dàn dựng một màn mỹ nhân cứu anh hùng.
Ai ngờ Cố Thanh Lam lại đánh giỏi đến thế.
Hắn lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Ngay khoảnh khắc ấy, ta xuất hiện.
13
Ta nhìn Minh Huệ quận chúa run rẩy như cầy sấy, mỉm cười nói:
“Mưu sát mệnh quan triều đình, chính là tội mưu nghịch, ngươi xong rồi.”
Minh Huệ quận chúa cuống cuồng kêu lên:
“Công chúa bớt giận, ta chỉ… chỉ là đùa giỡn thôi mà!”
“Lôi đi cho bản cung!”
Minh Huệ quận chúa lập tức bị trói lại, cả đám thích khách nàng thuê cũng bị bắt một mẻ gọn ghẽ.
Nàng không cam lòng, lớn tiếng kêu gào:
“Cố công tử! Cố công tử, ngài nói giúp ta một lời! Phụ thân ta là Thành vương, ngài giúp ta, người nhất định sẽ báo đáp ngài!”
Cố Thanh Lam khẽ nhíu mày, mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Công chúa, hạ quan không hề bị thương.”
Hắn không muốn đắc tội Thành vương.
Nhưng ta chẳng thèm để tâm.
Chỉ nhếch môi cười:
“Cố đại nhân lại lập công rồi.”
Hồng Trần Vô Định
Minh Huệ quận chúa hình như đã hiểu ra điều gì.
Nàng lập tức giận dữ mắng lớn:
“Cố Thanh Lam, ta thích ngươi đến thế, ngươi lại xem ta như thềm đá bước lên mây xanh? Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Thế thì thật tốt quá!
Trong cốt truyện, Minh Huệ quận chúa cũng từng dàn cảnh mỹ nhân cứu anh hùng để tiếp cận Cố Thanh Lam.
Cố Thanh Lam khi đó chỉ nhẹ nhàng tha cho nàng một lần.
Khiến nàng càng thêm si mê, một lòng một dạ hướng về hắn.
Nàng tìm mọi cách để dò hỏi sở thích của hắn.
Mà Cố Thanh Lam lại lặng lẽ lợi dụng điểm ấy, truyền ra những nhu cầu mình cần.
Minh Huệ quận chúa liền nhờ phụ thân giúp hắn hoàn thành từng việc lớn nhỏ.
Thế nhưng, khi nàng ức h.i.ế.p Tô Thiển Ngữ, hắn lại chỉ lạnh nhạt đáp:
“Nếu bản thân không biết tự đứng lên, thì chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt. Nếu nàng ta không thể tự vượt qua, vậy cũng không đáng để ta để tâm.”
Mãi đến khi Tô Thiển Ngữ nhiều lần chiến thắng các nữ phụ độc ác, hắn mới bắt đầu để nàng trong lòng.
Rồi sau đó, khi Minh Huệ quận chúa không còn giá trị lợi dụng, hắn tiện tay trừ bỏ, xem như là một món quà cho nữ chính.
Trong câu chuyện này, Cố Thanh Lam cao cao tại thượng, là ánh trăng nơi trời cao.
Nữ chính, nữ phụ, bất kể cao quý hay hèn mọn, đều là đám cóc ghẻ si tâm vọng tưởng tới ánh trăng lạnh lẽo ấy.
Dù Tô Thiển Ngữ là nữ chính, dù nàng chịu đủ gian khó, phá mọi chông gai, cố gắng vươn đến ánh trăng kia.
Cuối cùng cũng chỉ để trở thành lớp nền cho hắn thêm chói sáng.
Vì chỉ có nữ nhân thông minh xinh đẹp nhất mới có tư cách đứng cạnh hắn.
Mà cái “thông minh xinh đẹp” ấy, lại phải được chứng minh bằng cách đánh bại tất cả những cô gái khác để bước đến gần hắn hơn một chút.
Tình yêu của hắn luôn cao cao tại thượng, là ban phát, là ân huệ.
Thật nực cười!
Hiện tại Minh Huệ quận chúa đã trở thành kẻ địch của hắn.
Ta muốn xem thử, hắn có bản lĩnh gì để thoát khỏi bùn lầy.
Nếu không, đến khi bị người ta giày xéo, thì cũng chẳng thể trách ai khác.
Cố Thanh Lam hình như nhận ra cảm xúc trong ánh mắt ta.
Hắn hơi nghiêng đầu, trầm giọng hỏi:
“Công chúa, vi thần có làm điều gì xúc phạm đến người sao?”
Ta mỉm cười:
“Bản cung rất thưởng thức Cố công tử, chỉ là có một điều khó hiểu, vì sao nơi nào có ngươi, nơi đó liền có thị phi?”
“Ngươi xuất hiện ở yến tiệc của Thành vương phủ, nữ sử của bản cung liền bị Minh Huệ quận chúa nhằm vào. Ngươi dự yến tiệc Quỳnh Lâm, nơi ấy liền xảy ra thích khách ám sát. Hôm nay ngươi vừa tới đây, lại suýt mất mạng. Cố đại nhân, e rằng mệnh ngươi ‘khắc’ kinh thành mất rồi!”
Sắc mặt Cố Thanh Lam thoáng cứng lại.
“Vi thần không rõ công chúa nói gì, vi thần chỉ tận tâm làm việc mà thôi.”
“Vậy thì tốt. Trời cũng không còn sớm, Cố công tử đi thong thả, kẻo lại xảy ra chuyện.”