Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 9



Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa khéo chạm vào ta.

 

Ta nâng chén mỉm cười, từ xa kính hắn một ly.

 

Hắn khựng lại một chút, rồi cúi người hành lễ.

 

Có người gọi:

 

“Là Huệ Chân công chúa! Công chúa cũng đến xem bảng à!”

 

Cố Thanh Lam hơi sững lại, ánh mắt ánh lên một tia sáng.

 

Chỉ thoáng ánh mắt ấy, ta liền biết hắn nhận ra ta.

 

Là ai đã nói cho hắn?

 

Là An Dương vương? Là An Dương vương phi?

 

Hay là hắn chỉ mới biết khi đến kinh thành?

 

Nhưng không sao cả.

 

Phụ mẫu hắn và phụ mẫu ta là đối thủ.

 

Ta và hắn, sinh ra đã đứng trên hai bờ đối địch.

 

Người vì tài mà chết, chim vì mồi mà vong.

 

Hắn có thiên đạo phù hộ, ta có tiên tri kịch bản.

 

Kẻ chiến thắng cuối cùng là ai? Còn phải xem ai mạnh hơn.

 

Sau khi bảng vàng được dán lên, chính là yến tiệc Quỳnh Lâm.

 

Phụ hoàng đích thân đến dự, mọi người nâng chén truyền hoa, làm thơ đối vịnh, thi nhau trổ tài, cảnh tượng vô cùng rộn ràng.

 

Còn ta, lại giả nam trang, lặng lẽ tới yến tiệc của các võ tiến sĩ — Hội Võ Yến.

 

Triều ta trọng văn khinh võ, phụ hoàng cũng chẳng mấy để tâm đến Hội Võ Yến.

 

Nhưng trong cốt truyện, nam phụ là Yến Tuân, chính là võ trạng nguyên.

 

Hắn yêu Tô Thiển Ngữ, vì nàng mà bỏ qua thành kiến, giúp Cố Thanh Lam đoạt lấy giang sơn, rồi mai danh ẩn tích, sống cuộc đời cô quạnh, ngày đêm ngóng vọng về kinh thành, tương tư cố nhân.

 

Mẫu hậu từng nói, có vị vĩ nhân từng dạy: ‘Chính trị là làm sao để có nhiều bạn hơn, ít kẻ thù hơn.’

 

Hiện tại, ta tới đây chính là để kết bạn.

 

Chỉ là, Yến Tuân hình như không nghĩ vậy.

 

Ta mượn danh phụ hoàng, lần lượt kính rượu các võ tướng.

 

Chỉ có hắn không nâng chén, chỉ lặng lẽ nhìn ta.

 

“Hội Võ Yến là tiệc của nam nhi. Công chúa đã kính rượu, xin hãy hồi cung, tránh để chúng thần uống quá chén, thất lễ với công chúa.”

 

Ta nhìn hắn.

 

Hắn dung mạo tuấn tú, thân hình cường tráng, khí chất cứng cỏi, đôi mắt sắc lạnh như ưng, tựa hồ chỉ một ánh mắt có thể nhìn xuyên tâm can người khác.

 

Ánh mắt hắn mang theo sự khinh thường.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn rõ ràng xem ta như tiểu hài tử chạy lạc vào yến tiệc của người lớn.

 

Ta khẽ cười, hỏi thẳng:

 

“Ngươi xem thường bản cung?”

 

Yến Tuân hơi khựng lại, sau đó khẽ nhíu mày.

 

Hắn há miệng định nói, lại như cảm thấy không đáng bịa lời, chỉ cúi đầu nói:

 

“Vi thần không dám.”

 

Là không dám.

 

Chứ không phải không có.

 

Ta dùng ngón tay vuốt nhẹ miệng chén, mỉm cười:

 

““Ngươi đích thực có tư cách xem thường bản cung. Bản cung tay trói gà không chặt, nhờ các tướng sĩ các ngươi đổ m.á.u nơi sa trường, bản cung mới có thể an ổn làm công chúa. Hôm nay kính các ngươi một chén, là để cảm tạ.”

 

“Nhưng nếu một ngày chiến sự bất lợi, biên cương nguy cấp, thì cũng là lúc công chúa phải gả đi hòa thân, dùng thân nữ nhi đổi lấy mười năm yên ổn, để các ngươi có thời gian nghỉ ngơi, dưỡng binh chờ ngày dẹp loạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Từ góc độ đó mà nói, bản cung và các ngươi chẳng khác biệt gì. Tướng quân dùng võ chinh phục thiên hạ, công chúa lấy thân nuôi hổ, đều là vì nước mà hy sinh, chẳng phân nam nữ, chẳng kể tuổi già hay trẻ nhỏ.”

 

“Yến trạng nguyên, ngươi võ nghệ cao cường, sau này ắt thành danh tướng. Nhưng thượng binh phạt mưu, liệu ngươi có dám cùng bản cung diễn binh sa bàn, đấu một trận? Nếu ngươi thắng, bản cung lập tức rời tiệc. Nếu ngươi thua, vậy thì mời uống cạn vò rượu này!”

 

Yến Tuân khẽ thở ra một hơi, đáp:

 

“Được.”

 

12

 

Lập tức có người khiêng sa bàn vào.

 

Trên sa bàn đã cắm sẵn các địa danh.

 

Yến Tuân hỏi:

 

“Công chúa có biết nơi này là đâu? Có cần vi thần…”

 

“Không cần!” — ta điềm đạm mở lời.

 

Hắn mở miệng định giới thiệu, không phải vì khách sáo, chỉ e trong lòng nghĩ rằng ta ngay đến địa danh này cũng chẳng nhận ra.

 

Hắn vẫn đang xem thường ta.

 

Giây phút ấy, trong lòng ta có chút tức giận.

 

Cố Thanh Lam cũng chỉ tầm đó, Yến Tuân cũng chẳng hơn gì.

 

Đã vậy, ta sẽ khiến hắn mất hết thể diện.

 

Ta tiếp lời:

 

“Nơi đây là Nam Môn Quan, cách kinh thành năm mươi dặm. Địa thế hiểm yếu, phía tây là cao nguyên, phía đông là vực sâu…”

 

Ta lần lượt giới thiệu địa hình.

 

Ánh mắt của những người xung quanh dần từ chọc ghẹo khinh thường chuyển thành kính trọng trang nghiêm.

 

Từ ngày mẫu hậu rời đi, ta đã biết mình phải đi con đường thế nào.

 

Ba trăm dặm quanh Ngọc Kinh,từng tòa thành trấn, từng điểm hiểm yếu, ta đều từng tưởng tượng qua, nếu có ngoại địch xâm lược, ta nên phòng thủ ra sao, nếu ta là kẻ địch, nên đánh vào từ đâu.

 

Một ván sau, Yến Tuân thua trận.

 

Hắn mím môi, đỏ bừng mặt, quỳ một gối xuống, hành lễ với ta:

 

“Vi thần nhận thua, xin chịu phạt.”

 

Hắn nâng vò rượu lên, ngửa đầu uống cạn, rượu tràn ra ướt đẫm y phục, bờ n.g.ự.c vạm vỡ rõ rệt thêm vài phần.

 

Ta nghiêng đầu, tránh ánh nhìn, nâng chén khẽ nhấp một ngụm, rồi quay sang mọi người mỉm cười:

 

“Còn ai muốn cùng bản cung diễn binh một ván?”

 

“Ta đến!”

 

“Để ta!”

 

Đám người tranh nhau ứng chiến.

 

Phần nhiều có lẽ nghĩ rằng Yến Tuân đã cố ý nhường ta, bọn họ nếu không tự mình thua một trận, quyết sẽ không phục.

 

Cuối cùng, yến tiệc biến thành một bữa tiệc rượu lớn.

 

Cuối cùng, ai nấy đều ngà ngà say, cười hát tưng bừng.

 

Mà ta cũng say mất rồi.

 

Tô Thiển Ngữ dịu dàng lau khóe môi ta, đút cho ta viên thuốc giải rượu, lo lắng nói:

 

“Công chúa, cần gì khổ vậy?”

 

Ta kéo tay nàng, thì thầm:

 

“Ngươi nhìn xem, toàn bộ thiếu niên anh tài trong Ngọc Kinh đều tụ hội ở đây rồi. Đây đều là tương lai mà bản cung muốn dành cho ngươi.”

 

Tô Thiển Ngữ đỏ ửng cả mặt.

 

“Điện hạ, người đừng nói nữa. Thần nữ không hứng thú với ai cả.”

 

“Ồ? Không thích ai sao? Vậy ta dẫn ngươi tới yến tiệc Quỳnh Lâm?”

 

Ta khẽ nói bên tai nàng, trong lúc ấy, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy ánh mắt Yến Tuân đang dừng lại trên người Tô Thiển Ngữ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com