Từ nay về sau, không còn ai trong kinh thành phải nể mặt họ nữa.
14
Phụ hoàng rất vui mừng.
Bởi ông ta đã trừ được một họa lớn trong lòng.
Thế nhưng, ông ta lại vong ân phụ nghĩa mà trách mắng ta.
Ông lạnh giọng nói:
“Dạo gần đây, tay con vươn hơi xa rồi đấy. Hết hội võ yến, lại đến chuyện Cố Thanh Lam. Ngươi rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”
Ta nhún vai, thản nhiên đáp:
“Phụ hoàng chẳng lẽ không nên ban thưởng cho nhi thần sao? Nếu không nhờ nhi thần kịp thời bắt được Phương Minh Huệ, Cố Thanh Lam đã chẳng dám đắc tội với cả nhà Thành vương, phụ hoàng làm sao có cơ hội ra tay cắt tước vị của hắn?”
“Hừ, ngươi muốn gì?”
“Nhi thần muốn có Tuy Châu làm phong địa.”
“Không thể!”
Ông ta dứt khoát từ chối.
Ta tức đến nghẹn họng.
Chống tay lên bàn, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Phụ hoàng, người nếu đã yêu An Dương vương phi đến vậy, thì năm xưa vì sao còn chấp nhận mẫu hậu? Người ban cho mẫu hậu điểm công lược tuyệt đối, khiến bà ấy ngỡ người thật lòng yêu bà ấy, lại còn cố tình khiến bà ấy mang thai, để bà ấy cam tâm tình nguyện ở lại nơi này. Người lừa một nữ nhân yêu mình, chỉ để bản thân trông trông bớt đáng thương hơn một chút, thật đúng là nực cười!”
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng rơi lên mặt ta.
Ánh mắt ông ta rực lửa, thân thể loạng choạng.
“Câm miệng! Nghiệt súc!”
Miệng ta trào ra vị m.á.u tanh.
Má bên vành tai nóng rát, tóc tai tán loạn che khuất ánh nhìn.
Hẳn trông ta giờ rất nhếch nhác.
Ta liếc nhìn sàn nhà, khẽ cười một tiếng, rồi ngẩng đầu, tiếp tục nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Người không cho ta nói, ta vẫn phải nói. Kẻ yêu người thì bị người lừa dối đến mức chính mình cũng không phân rõ thật giả. Kẻ người không yêu thì bị người giày xéo người ta đến tận bùn đen. Một kẻ như người, cả đời này đừng mong có được bình yên.”
Ta quay lưng bước đi.
Sau lưng, phụ hoàng đổ ầm xuống đất.
Đại thái giám hoảng hốt gọi thái y.
Ta thoáng dừng chân, nhưng rốt cuộc vẫn không ngoảnh lại.
Chỉ nhanh chóng rời khỏi tòa cung điện hoa lệ mà thối nát này.
Ta bị phụ hoàng hạ khẩu dụ, giam lỏng trong cung.
Đại hoàng tử Tống Trạch Tiềm rốt cuộc cũng can đảm một lần.
Hắn lén lút đưa thứ nhân Lý Uyển Nhi ra khỏi lãnh cung.
Lý Uyển Nhi vừa ra ngoài, sửa sang dung nhan, lập tức chạy như bay đến tẩm cung của phụ hoàng.
Nàng mặc một bộ áo lụa vàng nhạt, tóc chỉ buộc đơn sơ.
Qua màn lụa mờ ảo của long sàng, nàng ngây ngẩn nhìn phụ hoàng.
Phụ hoàng nhìn bóng nàng, lại gọi ra cái tên — An Dương vương phi Triệu Uyển Như.
Nàng khựng lại, nhưng rồi vẫn cố nén đau thương, khẽ lên tiếng “vâng”.
Sau đó đeo khăn che mặt, tận tâm chăm sóc phụ hoàng.
Đợi đến khi phụ hoàng hồi tỉnh hoàn toàn, nàng lại lặng lẽ quay về lãnh cung.
Hồng Trần Vô Định
Tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, sao phụ hoàng lại không biết?
Ông ta trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn hạ chỉ đưa Lý Uyển Nhi ra khỏi lãnh cung, phong lại làm Uyển phi.
Hôm ấy, Tống Trạch Tiềm mừng rỡ như điên.
Mẹ con họ ôm nhau khóc nức nở, cả Lạc Cư cung tràn ngập không khí vui mừng.
Hắn nhân cơ hội đến gặp ta, cười nói:
“Hoàng tỷ chớ suy nghĩ nhiều. Phụ hoàng trước giờ thương tỷ nhất. Vài hôm nữa, chắc chắn người sẽ cho tỷ ra ngoài. Đến lúc ấy, đệ cũng sẽ nói đỡ cho tỷ.”
Tiểu nhân đắc chí!
Ta giơ chân, đá một phát vào bắp chân hắn.
Hắn đau đến quỳ một gối xuống, mặt méo xệch.
Ta cười nhạt:
“Bao năm qua rốt cuộc cũng thắng được ta một lần, mà đã dám vênh mặt như vậy à? Quên chưa nhắc ngươi, chỉ cần bản cung chưa chết, cả đời này ngươi đừng hòng vượt qua ta!”
Tống Trạch Tiềm lồm cồm bò dậy, sắc mặt giận dữ:
“Ta là nam nhi! Ngươi dù có lợi hại đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử! Dựa vào điểm này, ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta! Một ngày nào đó, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân, nghiền nát ngươi như nghiền c.h.ế.t một con kiến!”
Ta rút kiếm khỏi vách tường, "soạt" một tiếng, mũi kiếm thẳng tắp chỉ về phía dưới bụng hắn.
“Nếu như thứ đó không còn nữa thì sao?”
Tống Trạch Tiềm hoảng sợ, mắt trợn trừng:
“Ngươi muốn làm gì?! Đừng có mà hồ đồ! Nếu ngươi dám làm tổn thương ta, phụ hoàng nhất định không tha cho ngươi!”
Ta lạnh lùng cười:
“Ta không tin. Không bằng thử xem? Đến lúc đó, để xem phụ hoàng sẽ chọn đứa con trai bị hoạn hay một nữ nhi khỏe mạnh thông minh.”
Tống Trạch Tiềm "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng tỷ, ta sai rồi! Ta không dám nữa! Ta chỉ là tiểu nhân đắc chí, cầu xin tỷ tha cho ta!”
Đúng lúc ấy, một đám người bước vào điện.
Thái giám dẫn đầu tròn mắt kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.