Cuối cùng đành quay về, cùng mẫu phi Lý Uyển Nhi ngồi khóc kể ta làm loạn thiên cương.
Mẹ con họ ôm nhau than thở.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại tự mình vực dậy tinh thần.
“Chúng ta chưa thua, chưa đến lúc cuối cùng, ai thắng ai thua vẫn chưa định đoạt. Chỉ cần lấy lòng được phụ hoàng, ắt sẽ có ngày lật ngược thế cờ.”
Nghe mật thám thuật lại, ta chỉ thầm mong trong cung của phụ hoàng có thêm vài kẻ vừa đẹp vừa ngu như vậy.
Phương Minh Huệ bị nhốt một tháng, rốt cuộc cũng được thả ra.
Phụ mẫu đã bị giáng làm thứ dân tới đón nàng.
Vừa lên xe ngựa, mẫu thân nàng đã giáng cho nàng một cái tát như trời giáng.
“Vì một nam nhân, ngươi liền bỏ cả cha mẹ? Phụ thân ngươi lấy tước vị đổi lấy mạng sống của ngươi. Đó là gia nghiệp tổ tiên tích lũy bao đời, giờ thì mất sạch. Ngươi hài lòng chưa?”
“Con tuyệt đối không để đôi cẩu nam nữ đó sống yên ổn! Con sẽ khiến bọn chúng c.h.ế.t không có chỗ chôn!”
Cẩu nam là Cố Thanh Lam.
Dâm phụ là ta.
Ta không hiểu Phương Minh Huệ làm sao lại kéo cả ta vào với hắn.
Nhưng thôi, ta không quan tâm.
Ta ẩn mình trong cung không ra ngoài.
Chỉ có Cố Thanh Lam phải hứng chịu toàn bộ cơn giận của nhà Thành vương.
Tuy Thành vương đã bị giáng làm thứ dân.
Nhưng nhân mạch vẫn còn, lại thêm là công thần mấy đời, không biết ngày nào sẽ được khôi phục.
Cho nên vẫn có người nể mặt ông ta.
Huống chi, Thành vương không bị tịch biên, tài sản vẫn còn nguyên.
Tiền bạc động lòng người.
Ngày tháng của Cố Thanh Lam bắt đầu trở nên gian nan.
Trước tiên, dụng cụ trong Nhạc Lệnh ty hắn quản bị hư hại.
Thượng cấp mắng cho một trận, lại còn trừ nửa năm bổng lộc.
Tiếp đó, phủ An Dương vương nơi hắn tá túc bị trộm đột nhập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chi thứ trong phủ vì an toàn của lão phu nhân mà yêu cầu hắn dọn đi.
Nhưng lão phu nhân lại cố sức che chở cho hắn, khiến ai nấy không hiểu nổi.
Ngay lúc ấy, trong kinh thành bắt đầu rộ lên một lời đồn.
Rằng lão phu nhân phủ An Dương Vương ra sức che chở cho Cố Thanh Lam.
Vì Cố Thanh Lam chính là con ruột của An Dương vương.
Tin đồn vừa truyền ra, lập tức rúng động cả kinh thành.
Ngay cả ngự sử cũng đem chuyện này ra chất vấn trên triều.
Nếu thật sự An Dương vương và vương phi cố tình đưa con ra ngoài dưỡng nuôi, vậy chứng tỏ trong lòng vẫn mang dã tâm, chưa từng thần phục.
Phụ hoàng vẫn đang chờ kết quả điều tra từ Tuy Châu.
Chuyện đã quá lâu, người biết chuyện thì kẻ chết, kẻ trốn, bằng chứng khó tìm.
Nhưng trong lòng phụ hoàng, tám phần là tin rồi.
Chỉ là không có chứng cứ, tạm thời chưa thể kết luận.
Tin đồn dấy lên khắp nơi.
Cố Thanh Lam bất đắc dĩ phải rời khỏi phủ An Dương vương, để chứng minh sự trong sạch của mình.
Sau đó, hắn liên tục bị ám sát.
Nhưng lần nào cũng đều hóa nguy thành an.
Khí vận của nam chính quả thật không phải chuyện đùa.
Tô Thiển Ngữ cảm thán:
“Vận may của hắn đúng là tốt thật.”
Ta vừa đếm tiền mà nàng kiếm được, vừa cười không nói.
Vận khí của ngươi cũng chẳng kém đâu, tiểu thần tài của ta.
Chỉ trong thời gian ngắn đã khiến tài sản sinh sôi gấp bội.
Không còn ảnh hưởng từ Cố Thanh Lam, vận thế của nàng dường như hanh thông dị thường.
Việc gì cũng vạn sự như ý, gặp nạn thì hóa lành, cầu gì được nấy.
Xem ra, tránh xa nam chính, mới là cách bảo toàn tính mạng tốt nhất.
16
Vận rủi của Cố Thanh Lam vẫn chưa dừng lại.
Tại yến tiệc Trung Thu, ta ngồi uống rượu giữa đám quần thần.
Còn Cố Thanh Lam thì đang bị cấp trên mắng như tát nước.
“Ca cơ này mất giọng không thể hát, sao không sớm bẩm báo, lại chọn đúng lúc này mới nói? Giờ còn ai lên thay cho được? Rõ ràng là ngươi sắp xếp không chu đáo…”