Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 3



Nàng sống nhờ vào tình yêu, cuối cùng cũng sẽ vì tình yêu mà chết.

 

Uyển phi thấy được bóng dáng ta, gào khóc thê lương:

 

“Tống Dụ Phất, ngươi hại ta! Ta rơi vào tình cảnh hôm nay, đều là tại ngươi! Ngươi vừa lòng chưa?”

 

Chưa hẳn là vừa lòng.

 

Bởi vì phụ hoàng vẫn chưa c.h.ế.t kia mà.

 

Nhưng ông ta tạm thời chưa thể c.h.ế.t được.

 

Cánh ta chưa cứng, mà Cố Thanh Lam cũng vẫn còn sống rất tốt.

 

Ta vẫn cần phụ hoàng, vì ta mà xung trận mở đường.

 

04

 

Năm ta mười lăm tuổi, vừa tròn tuổi cập kê.

 

Trưởng công chúa đứng ra chủ trì lễ cập kê cho ta, nhìn ta mặc lễ phục chỉnh tề, không nhịn được thốt lên:

 

“Con đã lớn rồi, càng ngày càng giống mẫu thân.”

 

Trong cung đã nhiều năm không ai dám nhắc tới mẫu hậu.

 

Nàng vừa nói xong, liền biết mình lỡ lời, thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.

 

Ta rất vui.

 

Ta giống mẫu hậu, đó là một tin tức tuyệt vời.

 

Người thất thần còn có cả phụ hoàng.

 

Khi ta vào cung bái kiến, ông ta vậy mà lại từ long ỷ đứng dậy, thất thần nhìn ta, miệng hé mở như muốn gọi ra một cái tên, nhưng đến phút cuối lại mím chặt môi, trong mắt bùng lên sự phẫn nộ và nhục nhã.

 

Bao năm nay, ta cũng đã dần hiểu rõ, phụ hoàng rốt cuộc muốn làm gì.

 

Ông ta muốn trở thành một anh hùng si tình.

 

Vừa có mỹ nhân trong lòng, lại có thiên hạ trong tay.

 

Đáng tiếc, An Dương vương phi không chọn ông, thà theo An Dương vương lưu đày tới Tuy Châu.

 

Ông ta cầu mà không được, sinh tâm chấp niệm, rồi tìm thế thân.

 

Lại không ngờ rằng, mẫu hậu cũng có thể đoạn tuyệt, rời ông ta mà đi.

 

Cả đời này, ông ta cầu không được, cũng không nỡ buông, cuối cùng chỉ tay trắng mà thôi.

 

Ông mặt không biểu cảm, ban thưởng ta vàng ngọc châu báu.

 

Ta mỉm cười tiếp nhận, nói:

 

“Tạ ơn phụ hoàng. Phần của mẫu hậu, người cũng phải bù cho nhi thần đấy nhé?”

 

Phụ hoàng lạnh nhạt hỏi:

 

“Ngươi muốn gì?”

 

“Nhi thần muốn lấy Tuy Châu làm phong địa.”

 

“Hoang đường! Ngươi là nữ nhi, sao có thể có phong địa?”

 

“Trong sử có Quán Đào Công chúa, Bình Dương Công chúa, Chiêu Công chúa đều được phong địa. Vì sao nhi thần không thể có? Chẳng lẽ người vì nhi thần là nữ nhi nên không muốn ban, hay là chỉ vì muốn bảo vệ người ấy?”

 

Phụ hoàng nổi giận.

 

“Chuyện của trẫm, còn chưa tới lượt ngươi chỉ trỏ! Cút cho trẫm!”

 

Ta cười lạnh một tiếng, xoay người rảo bước rời đi.

 

Phía sau ta, phụ hoàng đập mạnh thước ngọc, lật đổ án thư.

 

Đúng lúc đó, một tiểu thái giám đưa tấu chương hôm nay dâng vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tấu chương đặt trên cùng, chính là bản tấu xin hồi kinh thăm bệnh mẫu thân của An Dương vương và vương phi.

 

Phụ hoàng lập tức bác bỏ tấu chương, còn mắng An Dương vương một trận tơi bời, sau đó sai ngự y đến bắt mạch cho lão phu nhân.

 

Ta hơi thở phào nhẹ nhõm.

 

Mười lăm năm chưa gặp An Dương vương phi, nỗi nhớ trong lòng phụ hoàng e rằng đã không thể đè nén.

 

Nhưng ta không muốn Cố Thanh Lam quay về kinh.

 

Nếu có thể, hắn tốt nhất là đừng bao giờ quay lại.

 

Không gặp nhau, thì sẽ không làm tổn thương nhau.

 

Thế nhưng, ta vẫn đánh giá thấp sức mạnh của cốt truyện.

 

Một buổi sớm mùa đông, một thiếu niên áo trắng một thân một mình tiến vào kinh thành, đến An Dương vương phủ thăm bệnh lão phu nhân.

 

Lão phu nhân khóc không thành tiếng, giữ hắn ở lại trong phủ.

 

Hắn là Cố Thanh Lam.

 

Bề ngoài là cháu xa của An Dương vương, nhưng thực chất là con ruột của họ.

 

An Dương vương và vương phi sinh ra hắn, vì sợ phụ hoàng truy cứu, đành bí mật đưa con rời phủ, nuôi dạy nơi thôn dã.

 

Cố Thanh Lam trời sinh thông minh lanh lợi, trí nhớ hơn người, tư chất xuất chúng, là môn sinh đắc ý của các vị đại nho, tuổi còn trẻ đã là thủ khoa viện thí, giải nguyên kỳ thi hương.

 

Lần này vào kinh danh nghĩa là dự thi hội mùa xuân, tạm trú tại An Dương vương phủ, tiện tay hầu bệnh cho lão phu nhân.

 

Mọi việc đều danh chính ngôn thuận.

 

Hắn rất dễ dàng chiếm được danh tiếng hiếu thuận, đức hạnh, được khen ngợi khắp kinh thành.

 

Hồng Trần Vô Định

Cùng lúc ấy, có một nữ tử được đón về phủ Trường Hưng hầu.

 

Hầu phủ tuyên bố với bên ngoài, đó là con gái dưỡng bệnh ở biệt trang ngoại thành, là song sinh với một vị tiểu thư trong phủ, chỉ vì sinh ra thể nhược, được cao nhân xem mệnh, cần sống bên ngoài mười lăm năm mới giữ được mạng.

 

Nay hạn kỳ đã tới, liền đón người về phủ.

 

Hầu phu nhân dẫn hai nữ nhi ra ngoài dạo chơi, kẻ tinh mắt đều nhìn ra, hai thiếu nữ không có nửa điểm tương tự.

 

Hầu phu nhân thiên vị nữ nhi được nuôi bên mình, ghét bỏ kẻ xuất thân nông thôn, chê nàng không có quy củ.

 

Nữ tử ấy tên là Tô Thiển Ngữ.

 

Nắm trong tay kịch bản “thiên kim thật – giả”, và cuối cùng sẽ thắng lợi, cùng Cố Thanh Lam tương trợ lẫn nhau, đổi mới triều đại, bước lên địa vị tối cao.

 

Nam nữ chính đều đã đủ mặt, nữ phụ ác độc cũng đã sẵn sàng.

 

Xem ra, một vở kịch hay sắp mở màn.

 

Ta rốt cuộc vẫn không thể ngăn được cốt truyện khiến tất cả tụ hội một chỗ.

 

Vậy thì cứ chờ xem, kẻ chiến thắng cuối cùng là ai?

 

05

 

Không bao lâu sau, kỳ thi hội bắt đầu.

 

Cố Thanh Lam đoạt giải quán quân, giành được vị trí hội nguyên.

 

Toàn kinh thành đều sôi nổi hẳn lên.

 

Nếu như Cố Thanh Lam tiếp tục được điểm tên làm trạng nguyên trong kỳ điện thí sắp tới, vậy thì sẽ là một lần tam nguyên hiếm có trăm năm khó gặp.

 

Trong lịch sử, người đạt được tam nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay: thời Đường có ba người, hai triều Tống có tổng cộng sáu người.

 

Tất cả đều được làm quan cao lộc hậu, lưu danh sử sách.

 

Nếu Cố Thanh Lam cũng đạt tam nguyên, đối với An Dương vương cùng vương phi, sẽ là một niềm an ủi to lớn.

 

Hơn nữa, tiền đồ của hắn xem như đã được bảo đảm.

 

Đỗ trạng nguyên, vào Hàn Lâm, làm các lão, thành quyền thần – đó là con đường mây xanh mà mọi nho sinh đều khao khát.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com