Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 4



Trong kịch bản, Cố Thanh Lam đã nhận được vinh quang tối cao ấy của giới nho sinh, giành được sự công nhận của toàn bộ sĩ tử, danh chấn thiên hạ, dễ dàng kết giao với đại nho, văn thần, võ tướng, vì tương lai tạo phản mà chuẩn bị đầy đủ.

 

Nhưng hiện tại, ta sẽ không để hắn dễ dàng như vậy.

 

Ngày trước điện thí, ta vào triều cầu kiến phụ hoàng, trực tiếp nói cho ông biết thân thế của Cố Thanh Lam.

 

Mẫu hậu từng dạy ta, khi có thể mượn thế, thì phải mượn.

 

Không tranh, không giành, không bảo vệ lợi ích của mình chính là kẻ ngu xuẩn.

 

Điện thí là địa bàn của phụ hoàng.

 

Nếu ông chọn con trai kẻ thù làm trạng nguyên, thì mới thật là một trò cười.

 

Phụ hoàng đại nộ.

 

“Chuyện này tuyệt đối không thể!”

 

Người của ông luôn giám sát chặt chẽ An Dương vương và vương phi, vậy mà lại không hay biết chuyện hai người đó lén sinh con.

 

Chứng tỏ người của ông ta, hoặc là đã phản bội, hoặc là từ lâu đã tự tung tự tác, chẳng còn nghe lệnh nữa rồi.

 

Ta khẽ cong môi, cười mỉa:

 

“Cố Thanh Lam giống An Dương vương phi như đúc. Người chỉ cần đối chiếu kỹ lưỡng, liền rõ thôi.”

 

Phụ hoàng mặt mày âm trầm.

 

“Trẫm biết rồi.”

 

“Phụ hoàng, nhi thần nói cho người tin tức này, người ban thưởng gì cho ta?”

 

“Tuy Châu có thể phong làm thực ấp, nhưng tuyệt đối không thể làm phong địa.”

 

Ông phất tay áo, ra hiệu cho ta lui.

 

Rời khỏi Cần Chính điện, ta vẫn không cam lòng.

 

Thực ấp và phong địa chênh nhau một trời một vực.

 

Phong địa là nơi thuộc về ta, ta là chủ nhân nơi đó, có thể thu thuế, tuyển binh, khai khoáng, thậm chí đề cử quan viên.

 

Còn thực ấp chỉ là được thêm một khoản tiền, nói cho cùng chỉ là có còn hơn không mà thôi.

 

Huống chi, Tuy Châu nghèo nàn lạc hậu, nếu không phải cha mẹ Cố Thanh Lam ở đó, thuận tiện để ta sau này nắm quyền bắt giữ làm con tin, ta thật chẳng muốn có nơi đó làm thực ấp.

 

Ngày hôm sau, điện thí được cử hành trong sự im lặng và căng thẳng.

 

Còn ta thì đến hiệu châu báu sầm uất nhất kinh thành, vừa vặn được xem một màn kịch hay.

 

Muội muội của Tô Thiển Ngữ, tên là Tô Mộng Dao, nhẹ nhàng nghiêng đầu, gương mặt tràn đầy tiếc nuối.

 

“Tỷ tỷ, người ta buôn bán đàng hoàng, sao lại vô cớ vu oan cho người khác được? Rõ ràng là tỷ đánh vỡ vòng ngọc, lại không chịu nhận. Nhà họ Tô ta xưa nay gia phong nghiêm cẩn, tuyệt đối không bao che dung túng. Dù tỷ là tỷ tỷ của ta, hôm nay ta cũng không thể bênh vực. Xin tỷ bồi thường đi, đừng làm ô uế thanh danh nhà họ Tô chúng ta.”

 

Quả nhiên miệng lưỡi lanh lợi.

 

Tô Thiển Ngữ nhíu mày.

 

Nàng nhìn ra, đây là cục diện đã được bày sẵn để đối phó với mình.

 

Nàng nhẫn nhịn tức giận, dịu giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Chưởng quầy, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

 

Chưởng quầy ánh mắt hơi lóe, mỉm cười đáp:

 

“Đại tiểu thư Tô gia, nếu là đồ của tiệm ta, vỡ thì cũng đã vỡ rồi, coi như kết giao một vị tiểu thư. Nhưng vật này là người khác ký gửi trong tiệm, nếu ta không bồi thường thay, thực sự là có lỗi với người ta. Thế này đi, ta cho tiểu thư giá ưu đãi, ba ngàn lượng bạc, thế nào?”

 

Tô Thiển Ngữ sắc mặt trầm lạnh.

 

“Chưởng quầy, theo luật Đại Hạ, vu cáo người khác, tội nặng gấp đôi, phải chịu một trăm trượng, thêm ba năm ngục hình. Chủ tiệm của ông lớn như vậy, cần gì nhúng tay vào chuyện này?”

 

Sắc mặt chưởng quầy biến đổi, liếc nhìn Tô Mộng Dao, rồi nhanh chóng hạ quyết tâm, vẫn giữ nguyên lập trường.

 

“Tô đại tiểu thư, nếu tiểu thư thật sự không bồi thường nổi, cũng không sao. Lão phu sẽ mặt dày cùng tiểu thư đến gặp chủ nhân của chiếc vòng xin tạ tội. Cùng lắm thì quỳ một cái, chủ nhân nhà người ta hiền hậu, hẳn sẽ không làm khó tiểu thư.”

 

06

 

Ta nhướng mày.

 

Chủ nhân của chiếc vòng ngọc kia là Minh Huệ quận chúa, kẻ không bao giờ cho phép tỳ nữ bên mình xinh đẹp hơn mình.

 

Chỉ cần có nữ tử nào dám vượt trội nàng về nhan sắc, thì người ấy ắt sẽ gặp họa.

 

Giết được thì giết, không g.i.ế.c được thì cô lập, đè ép, nhất định khiến đối phương không dám xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.

 

Bởi vậy, những yến hội nàng tham dự, các nữ tử khác chưa từng dám phô trương, ai nấy đều ăn mặc giản dị đến cực điểm.

 

Trong một buổi yến tiệc, Minh Huệ quận chúa vừa gặp đã si mê Cố Thanh Lam.

 

Sau khi biết Cố Thanh Lam có ánh mắt khác lạ với Tô Thiển Ngữ, nàng liền cấu kết cùng Tô Mộng Dao mưu hại Tô Thiển Ngữ.

 

Nếu hôm nay Tô Thiển Ngữ thật sự quỳ xuống, đối phương không những không bỏ qua, mà sẽ càng thêm nhục mạ, hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.

 

Tô Thiển Ngữ hẳn cũng đã hiểu rõ điều này.

 

Nàng hít sâu một hơi, thản nhiên nói:

 

“Được, nếu đã vậy, thì mời lên công đường. Nếu chiếc vòng ngọc này thật sự là do ta vừa làm vỡ, vậy tại sao chỗ nối lại có dấu vết dán keo xương? Hay là cửa hàng các ngươi vốn bán toàn hàng giả bơm keo, chuyên dùng để lừa gạt khách nhân?”

 

Nàng cầm lấy chiếc vòng, đưa đoạn gãy có keo dán ra trước mắt mọi người.

 

Mọi người lập tức xôn xao, đồng loạt quay sang chỉ trích chưởng quầy.

 

Chưởng quầy vội vàng thanh minh, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, nhưng từng lời của lão đều bị Tô Thiển Ngữ phản bác lại rành rọt, đâu ra đấy.

 

Ta tuy biết vài phần cốt truyện, nhưng không rõ chi tiết đến thế.

 

Ta chỉ biết Tô Thiển Ngữ thắng được lần vu oan này, giáng đòn nặng nề lên đám Tô Mộng Dao, nhờ đó giành được thiện cảm từ Cố Thanh Lam.

 

Hồng Trần Vô Định

Không ngờ lại bằng một cách rực rỡ đến như vậy.

 

Nàng xinh đẹp, thông minh, tài trí hơn người.

 

Thế nhưng, con đường nàng đi, chẳng khác gì mẫu hậu năm xưa – chỉ là “trang sức bên cạnh nam chính”.

 

Mẫu hậu bị hệ thống ép buộc.

 

Còn nàng là bị thế tục trói buộc.

 

Mọi người đều cho rằng, cách để nữ tử chứng minh bản thân là đứng bên cạnh người mạnh nhất.

 

Vì sao chính nàng lại không thể trở thành người mạnh nhất?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com