Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 5



Khi Tô Thiển Ngữ đã nắm trọn thế chủ động, chiếm thế thượng phong, ta khẽ vỗ tay, rồi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.

 

“Trói hết đám người này lại, giao cho phủ Kinh Triệu, nhờ phủ doãn xử lý công bằng.”

 

“Còn nàng ta…”

 

Ta chỉ tay về phía Tô Mộng Dao.

 

“Đánh ba mươi trượng, lập tức thi hành.”

 

Tô Mộng Dao sợ đến phát điên.

 

“Công chúa? Tham kiến công chúa điện hạ. Thần nữ không biết mình phạm phải lỗi gì, kính xin công chúa minh giám!”

 

Ta lạnh nhạt đáp:

 

“Chiếc vòng này là của Minh Huệ quận chúa. Dù quận chúa có nghèo đến đâu cũng không thể đem vật phẩm quý giá như vậy đi ký gửi. Sự việc hôm nay, rõ ràng là ngươi trộm vòng của quận chúa, cấu kết chưởng quầy lập bẫy hãm hại tỷ tỷ ruột. Bản cung đánh ngươi như vậy, đã đủ lý do chưa?”

 

Ta hất tay áo, ngồi xuống ghế trong sảnh, thản nhiên ngắm nhìn Tô Mộng Dao quỳ trên đất khóc đến thảm thiết, khóe môi khẽ nhếch.

 

Tô Mộng Dao kinh hoảng cùng cực, không ngừng lắc đầu, nước mắt nước mũi hòa lẫn.

 

Hồng Trần Vô Định

“Không, không phải thần nữ trộm. Thần nữ bị oan, thần nữ thật sự không biết gì cả. Cầu xin công chúa khai ân, tha cho thần nữ một mạng…”

 

“Tỷ tỷ, cứu muội. Mẫu thân còn đang chờ chúng ta cùng trở về. Tỷ thật sự muốn thấy muội c.h.ế.t mà không cứu sao?”

 

“Muội chỉ hiểu lầm tỷ, muội đâu cố ý, hu hu hu…”

 

Nàng khóc đến đáng thương vô cùng.

 

Sắc mặt Tô Thiển Ngữ xám như tro.

 

Ta đầy hứng thú nhìn nàng, muốn xem nàng có phân rõ phải trái không.

 

Nếu nàng không phân rõ, thì ta đành buông nàng mà tự làm lấy.

 

May thay, nữ chính vẫn là nữ chính.

 

Nàng lạnh lùng nói:

 

“Ngươi thật sự cái gì cũng không biết ư? Rõ ràng ta không định xem vòng, là ngươi ép ta cầm lấy, ta còn chưa cầm chắc thì ngươi buông tay, lại còn đụng ta một cái, khiến vòng rơi xuống đất. Vòng vỡ rồi, ngươi lập tức đòi ta bồi thường. Tất cả đều là bẫy của ngươi. Mỗi bước của ngươi đều là muốn đẩy ta vào chỗ chết. Ta không hại ngươi, nhưng cũng sẽ không giúp ngươi. Tất cả, xin công chúa định đoạt. Công chúa thánh minh, ắt sẽ không làm người tốt bị oan, cũng không dung tha cho kẻ xấu.”

 

Hay lắm!

 

Nữ chính như vậy, ta mới vừa lòng.

 

Trong kịch bản, nàng liên tiếp bị hãm hại, liên tiếp phản kích, từng bước chứng minh bản lĩnh của mình, đồng thời giành được sự tán thưởng của nam chính.

 

Nhưng sự tán thưởng của nam chính thì có giá trị gì chứ?

 

Huống hồ, kẻ ác hết lần này đến lần khác lại vươn mình trở lại, cứ như không có kết thúc.

 

Một con châu chấu, sao cứ phải để nó nhảy hết lần này tới lần khác?

 

Nếu có thể đập c.h.ế.t ngay lần đầu, thì tuyệt đối đừng chờ đến lần thứ hai.

 

Ta lạnh lùng nói:

 

“Đánh cho bản cung!”

 

07

 

Thị vệ giơ bảng gỗ lên, một trượng giáng xuống, Tô Mộng Dao trợn tròn mắt kinh hoảng, thét lên thảm thiết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có người nhắc nàng:

 

“Thành thật khai rõ vì sao lại hãm hại tỷ tỷ ruột, may ra còn giữ được mạng. Bằng không, ba mươi trượng này có thể đánh c.h.ế.t người đó.”

 

Tô Mộng Dao cắn chặt răng, nước mắt nước mũi ròng ròng.

 

Đánh đến trượng thứ mười, nàng rốt cuộc chịu không nổi, khóc òa lên:

 

“Đừng đánh nữa! Thần nữ khai! Là Minh Huệ quận chúa ghen ghét nàng ta, uy h.i.ế.p thần nữ, thần nữ mới làm vậy… cầu xin điện hạ khai ân, tha cho thần nữ một lần!”

 

Chậc!

 

Vẫn là lời dối trá, chắc là nghĩ ta quá nhân từ mà dám giở trò.

 

Ta khẽ giơ tay, thị vệ lập tức tăng lực.

 

Đánh đến trượng thứ hai mươi, Tô Mộng Dao rốt cuộc cảm nhận được cái c.h.ế.t cận kề.

 

Nàng ta gào khóc thê lương:

 

“Là thần nữ ghen tỵ nàng ta! Thần nữ muốn nàng ta thân bại danh liệt!”

 

Ta khẽ giơ tay, thị vệ dừng lại.

 

Tô Mộng Dao thở dốc từng hơi, ôm lấy hông đau đớn, vừa khóc vừa hối hận:

 

“Nàng ta mới là con ruột của hầu phủ, còn thần nữ là đứa trẻ năm xưa bị tráo nhầm. Thần nữ sợ nàng quay về rồi, cha mẹ sẽ không thương thần nữ nữa, mới nghĩ cách làm nàng mất danh dự. Công chúa, thần nữ biết sai rồi, cầu xin người tha cho thần nữ, thần nữ về sau không dám nữa.”

 

Chân tướng, rốt cuộc cũng phơi bày.

 

Ta hài lòng nhìn đám người xung quanh mắng nàng ta là sói mắt trắng, là tai họa gia môn, tâm tình thật sảng khoái.

 

Phải biết rằng, trong nguyên cốt truyện, thân thế của Tô Mộng Dao bị giấu rất kỹ.

 

Mãi đến sau này, bị thái tử bỏ rơi, thân phận mới bị bại lộ.

 

Lúc ấy, câu chuyện đã gần kết thúc, lộ ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Đáng lý ngay từ đầu đã nên “đường ai nấy đi, cầu ai nấy qua”.

 

Ta thản nhiên nói:

 

“Hầu phủ nuôi dưỡng ngươi lớn khôn, ngươi lại lấy oán báo ân, hãm hại con ruột của hầu gia. Chuyện này bản cung sẽ tấu trình phụ hoàng, để người định đoạt.”

 

Sắc mặt Tô Mộng Dao trắng bệch, ngất lịm tại chỗ.

 

Ngay lúc ấy, một người hốt hoảng xông vào, thấy nàng ngã xuống liền lảo đảo suýt ngất theo.

 

Hắn là Tô Vận Duy, ca ca ruột của Tô Thiển Ngữ, vai nam phụ độc ác, si tình một cách mù quáng trong cốt truyện.

 

Hắn yêu Tô Mộng Dao nhưng lại không tự biết, luôn giúp nàng ức h.i.ế.p muội ruột của mình, còn nói ra những lời độc địa:

 

“Cả đời ta chỉ nhận Mộng Dao là muội muội. Kẻ từ thôn quê chui ra, mặc y phục đẹp vẫn không giống thiên kim hầu phủ.”

 

“Ra ngoài đừng nói ngươi là muội muội ta, ta thấy xấu hổ.”

 

“Cha mẹ nhận ngươi là chuyện của họ, còn ta, trừ phi trời sập đất nứt.”

 

Trong cốt truyện, kết cục của hắn rất thảm.

 

Bị đánh gãy hai chân, liệt cả đời, cuối cùng bị Tô Mộng Dao hạ độc mà chết, lúc đó mới hối hận.

 

Thế nhưng, đến c.h.ế.t hắn cũng chỉ tiếc nuối vì không sớm nhìn thấu chân tướng của Tô Mộng Dao, chứ chẳng hề ăn năn vì từng làm tổn thương Tô Thiển Ngữ.

 

Hắn nhào tới, vội vã bắt mạch cho Tô Mộng Dao, xác định nàng còn sống, liền lập tức nổi điên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com