Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 6



Hắn vung tay, tát cho Tô Thiển Ngữ một cái thật mạnh, giận dữ quát:

 

“Mộng Dao vì sao lại bị đánh? Có phải là do ngươi đắc tội công chúa? Từ khi ngươi từ trang trại trở về, nhà này chưa có ngày nào yên ổn! Ngươi cứ phải khiến cả nhà tan nát mới hả giận sao?!”

 

Đồ hèn nhát!

 

Ta còn đang ở đây, hắn lại chẳng dám chất vấn ta, chỉ dám trút giận lên người Tô Thiển Ngữ — kẻ chẳng ai thương.

 

Bởi hắn biết, mình là trưởng tử duy nhất của Tô gia, địa vị cao cao tại thượng, dù có đánh hay mắng Tô Thiển Ngữ, cũng chẳng ai dám trách.

 

Thế nhưng, bản cung còn chưa c.h.ế.t đâu.

 

Dám diễn cảnh “giết gà dọa khỉ” trước mặt bản cung, e là hắn chán sống rồi.

 

Ta khẽ cong khóe môi.

 

“Người đâu, dạy cho Tô công tử thế nào gọi là quy củ.”

 

Hai thị vệ lập tức bắt lấy Tô Vận Duy, bắt đầu tát “bốp bốp” liên tiếp.

 

Tay của thị vệ to như lá quạt, chỉ mấy cái tát đã đánh tan khí thế hống hách của hắn.

 

Hắn sợ hãi vô cùng, m.á.u trào nơi khoé môi, nhưng lại chẳng nói nên lời.

 

Mãi đến khi hai mươi cái tát kết thúc, hắn mới mềm nhũn ngã xuống đất, ôm mặt không dám tin mà nhìn ta.

 

Hắn sưng vù cả má, nói bằng giọng ngọng nghịu vì sưng:

 

“Vi thần dạy dỗ muội muội ruột của mình, cho dù công chúa tôn quý, cũng không thể can thiệp việc nhà của thần tử. Nếu công chúa không đưa ra lý do thỏa đáng, vi thần tuyệt đối không bỏ qua!”

 

Xem ra cũng có chút xương cốt.

 

Tiếc rằng cái xương sống ấy lại mọc sai chỗ.

 

Ta cười khẽ:

 

“Ngươi dạy muội muội ngươi, dĩ nhiên không ai quản được. Nhưng người ngươi đánh hôm nay, là nữ sử của bản cung.”

 

“Bản cung trời sinh bao che người của mình, ai dám ức h.i.ế.p người của bản cung, bản cung liền không tha.”

 

“Lý do này, Tô công tử đã hài lòng chưa?”

 

08

 

Tô Vận Duy năm nay hai mươi tuổi, văn không thành, võ cũng chẳng tới.

 

Chỉ nhờ bóng cha mà được ban một chức quan rỗng, không quyền không thực.

 

Thành tựu cao nhất đời hắn, có lẽ là kế thừa tước vị bị giáng cấp của phụ thân, làm một vị bá tước hữu danh vô thực.

 

Thế nhưng, nữ sử trong phủ công chúa lại là chính ngũ phẩm nội quan,

 

Dám động thủ đánh nữ quan của nội cung, hắn hẳn là chán sống rồi.

 

Tô Vận Duy sững người.

 

Tô Thiển Ngữ cũng c.h.ế.t lặng.

 

Nàng đưa mắt nhìn ta từ xa, ta khẽ gật đầu mỉm cười với nàng.

 

Dường như nàng có được dũng khí, lạnh lùng nhìn Tô Vận Duy mà nói:

 

“Từ ngày ta được đón về phủ, ngươi đã nói cả đời này không nhận ta làm muội muội, chỉ nhận một mình Tô Mộng Dao. Thế mà vừa rồi đánh ta, lại gọi ta là muội muội. Ta chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng giơ tay, thẳng thừng tát cho hắn một cái.

 

Sau đó sải bước đi đến phía sau ta, cung kính cúi đầu đứng yên.

 

Ta rất hài lòng, mang nàng theo hồi cung.

 

Hồng Trần Vô Định

Sau lưng, Tô Vận Duy không cam lòng hô lớn:

 

“Tô Thiển Ngữ, ngươi nghĩ kỹ chưa? Làm nữ quan đâu phải chuyện dễ.”

 

Tô Thiển Ngữ cười nhạt đầy giễu cợt.

 

“Làm thiên kim hầu phủ thì dễ sao? Ở nông trang, ta bị người ta hành hạ, lòng chỉ mong có ngày tìm lại cha mẹ ruột, đem nỗi ủy khuất dốc bày. Không ngờ, trở về hầu phủ lại là một vòng khổ ải khác. Ca ca bất nhân, muội muội bất nghĩa, cha mẹ thiên vị, chỉ biết bắt ta nhẫn nhịn. Chỉ có công chúa là người vì ta chủ trì công đạo. Người ta luôn hướng về nơi tốt đẹp. Công chúa cho ta công bằng, thì phủ công chúa chính là nơi có lý có tình. Ta đương nhiên phải đến nơi đó. Ngươi nói với ta làm nữ quan đâu phải chuyện dễ, rốt cuộc là lo cho ta thật, hay là sợ ta không còn để ngươi tùy ý chèn ép, trong lòng ngươi tự rõ.”

 

“Nói hay lắm!” — ta lớn tiếng tán thưởng.

 

“Bản cung ở đây lập lời thề: nếu Tô Thiển Ngữ ở phủ công chúa của bản cung mà phải nửa phần oan ức, bản cung sẽ tặng nghìn lượng vàng, lại còn thực hiện một tâm nguyện của nàng. Nếu nuốt lời sẽ bị trời tru đất diệt!”

 

“Công chúa thiên tuế! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”

 

Lần này, tiếng hò reo hoan hô vang lên từ trong đám người.

 

Hôm nay, không chỉ những sĩ tử tham gia điện thí có thể lưu danh.

 

Bản cung cũng đã nổi danh rồi.

 

Ai ai cũng sẽ biết, phủ công chúa là một nơi giảng lý, là nơi có thể kêu oan.

 

Về sau, Tô Thiển Ngữ nghiêng đầu, dựa nhẹ vào vai ta, luyến tiếc hỏi:

 

“Công chúa, lúc ấy sao người lại cứu ta? Ta mới vào kinh, ai cũng chán ghét, khinh thường ta, chỉ có người, ngay lần đầu gặp đã vì ta chủ trì công đạo… là vì sao vậy?”

 

Dĩ nhiên là vì ngươi là nữ chính rồi.

 

Cố Thanh Lam mạnh mẽ đến thế, được thiên đạo ưu ái đến thế, là nam chính.

 

Ngươi là nữ chính, ta nghĩ trên người ngươi hẳn cũng có đại khí vận.

 

Ta muốn làm chuyện lớn, tất nhiên phải tìm cho mình một cái bùa hộ mệnh.

 

Ngươi chính là bùa hộ mệnh ta chọn.

 

Nhưng lời này không thể nói ra, nói rồi chắc chắn nàng sẽ vung tay tát ta một cái.

 

Ta đành làm bộ sâu sắc mà đáp:

 

“Có người, chỉ cần gặp một lần liền biết là tri kỷ cả đời. Đây chính là… *nhất kiến vạn niên.”

 

“Nhất kiến vạn niên…”

 

Tô Thiển Ngữ tin rồi.

 

(*nhất kiến vạn niên: 1 cái nhìn vạn năm – nghĩa là ‘gặp một lần, khắc sâu cả đời.’)

 

09

 

Trong kinh thành, tin đồn lan truyền rộng khắp.

 

Nổi tiếng nhất chính là chuyện thiên kim thật–giả của Trường Hưng hầu phủ: thiên kim giả hãm hại thiên kim thật, trưởng tử hầu phủ lại chẳng phân phải trái, thiên vị thiên kim giả.

 

May thay, công chúa anh minh, tinh mắt nhận ra chân tình, đưa thiên kim thật về phủ công chúa làm nữ quan, bằng không, thiên kim thật sợ rằng sẽ bị hầu phủ chà đạp đến chết.

 

Tô Vận Duy bị hủy danh dự, mang tội danh ngược đãi muội muội ruột, khiến các thiên kim nhà quyền quý đều xa lánh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com