Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 7



Dù sao thì, ngay cả muội muội ruột cũng không thương, chỉ khư khư bảo vệ Tô Mộng Dao, vậy thì về sau làm gì có chuyện thương vợ?

 

Chẳng nhà nào chịu gả con gái tốt của mình để đi chịu khổ.

 

Còn Tô Mộng Dao thì thân bại danh liệt, lại thêm m.ô.n.g bị đánh sưng, cả đời này e rằng chẳng dám ra ngoài gặp ai.

 

Trong hầu phủ, nàng khóc lóc gào thét, dọa c.h.ế.t dọa sống.

 

Hầu phu nhân tự nhiên lo như lửa đốt, nhưng hầu gia lại tức đến phát cuồng, mặc nàng muốn ra sao thì ra.

 

Điều ông ta lo nhất lúc này là phải dâng lên hoàng thượng một lời giải thích.

 

Bởi đã có ngự sử dâng tấu hạch tội hầu phủ không yên ổn, gia phong bất chỉnh, mà đúng lúc phụ hoàng lại đang có ý cắt giảm binh quyền, ông ta liền thành kẻ đụng ngay vào họng súng.

 

Chuyện này, phụ hoàng triệu ta vào điện hỏi chuyện.

 

Ông không quan tâm trong đó đúng sai thế nào.

 

Điều duy nhất ông hứng thú là—

 

“Vì sao ngươi lại giúp nữ nhi của Trường Hưng hầu?”

 

Một câu hỏi thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng ta chợt nhận ra, phụ hoàng có lẽ đã đoán được điều gì đó.

 

Hồng Trần Vô Định

Ông ta từng là kẻ bị mẫu hậu công lược, ắt đã từng được hưởng lợi từ những tình tiết do hệ thống mang đến.

 

Ông ta cho rằng ta cũng giống như mẫu hậu, biết trước một vài chuyện tương lai, cho nên nếu không có lợi thì không hành động.

 

Ta nhíu mày, chậm rãi đáp:

 

“Mẫu hậu dạy con thấy chuyện bất bình, phải rút kiếm tương trợ. Con chỉ là noi gương mẫu hậu. Năm đó nếu không có lòng nhân hậu của người, sợ rằng phụ hoàng đã…”

 

“Đủ rồi!”

 

Ông ta đột ngột cắt lời ta, quát lớn.

 

“Chuyện cũ, không được nhắc lại!”

 

Ta ngậm miệng, trong lòng có chút nặng nề.

 

Một bữa cơm ân nghĩa thì dễ trả ơn, nhưng nghìn bữa cơm, chỉ có thể trả bằng máu.

 

Phụ hoàng không phải quân tử.

 

Mẫu hậu đã bị ông ta lừa gạt rồi.

 

Ông ta lại lạnh giọng ra lệnh:

 

“Tô Thiển Ngữ không được làm nữ quan trong phủ công chúa.”

 

“Vì sao?”

 

“Trẫm muốn nạp nàng làm phi.”

 

Máu trong người ta nhất thời bốc ngược lên tận đầu.

 

Tô Thiển Ngữ mới mười lăm tuổi. Mà hắn thì đã là một ông già mục nát.

 

Đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu!

 

Nhưng ta không thể nói thế.

 

Ta đè nén cơn giận trong lòng, nở nụ cười như hoa:

 

“Nàng ấy giống mẫu hậu sao? Hay giống An Dương vương phi?”

 

“Nghiệt súc, ngươi thật sự nghĩ trẫm không dám g.i.ế.c ngươi sao?!”

 

Phụ hoàng phẫn nộ đến cực điểm, vỗ bàn đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta nhún vai, hờ hững nói:

 

“Người thích tìm thế thân cũng chẳng phải ngày một ngày hai, thiên hạ chẳng ai chê cười, trái lại còn tán dương người si tình, đây chẳng phải hiệu quả mà người mong muốn sao? Nhưng nói thật, ánh mắt của Tô Thiển Ngữ quả thực rất giống Cố Thanh Lam. Biết đâu họ là huynh muội thất lạc đã lâu? Chi bằng phụ hoàng nạp nàng ta làm phi, còn con gả cho Cố Thanh Lam. Vậy là người hưởng thụ nữ nhi của An Dương vương phi, còn con thì mỗi ngày thay người trông coi nàng ta.”

 

“Cút cho trẫm!!”

 

Ta bị phụ hoàng đuổi ra khỏi điện, thái y được truyền vào, cung nữ thái giám lui tới hầu hạ không ngớt.

 

Đại thái giám thở dài nói:

 

“Điện hạ, người đừng làm càn với bệ hạ như vậy nữa. Bệ hạ cần mẫn yêu dân, ngày đêm vất vả, làm sao chịu được người chọc tức như thế.”

 

Ta cười nhạt:

 

“Ông ta còn có sức nạp phi cơ mà, ngươi nên bớt lo cho ông ta, lo cho chính mình trước đi. Mau nhận thêm vài nghĩa tử mới là việc đứng đắn. Mắt nhìn người của ngươi chẳng ra gì, không chịu giăng lưới rộng rãi, siêng bắt cá, biết đâu có một hai đứa con có lương tâm chịu nuôi dưỡng ngươi lúc về già.”

 

Đại thái giám khẽ lắc đầu cười.

 

Ta đang định quay đi thì khóe mắt bất chợt liếc thấy một cái bóng lén lút luồn lách phía sau hành lang — Đại hoàng tử Tống Trạch Tiềm.

 

Hắn năm nay mười bốn tuổi.

 

Tuổi tác ấy nói rõ một chuyện: Uyển phi tuy là ba năm sau khi phụ hoàng và mẫu hậu thành thân mới nhập cung làm phi, nhưng trên thực tế, lúc mẫu hậu đang mang thai ta, hai người họ đã sớm vụng trộm với nhau.

 

Chỉ là khi đó phụ hoàng có lẽ vẫn còn chút lương tâm, cố nhẫn nhịn thêm hai năm rồi mới để Uyển phi tiến cung.

 

Cái tên “Tiềm” trong Tống Trạch Tiềm cũng mang đầy ẩn ý.

 

Uyển phi bắt buộc phải giấu con mình, lòng đầy ấm ức, nhưng lại gửi gắm kỳ vọng to lớn lên hắn.

 

“Tiềm long tại uyên”, rồng ẩn nơi vực sâu, nàng trông chờ ngày đại hoàng tử khiến nàng trở thành Thái hậu.

 

Ta nhìn về phía Tống Trạch Tiềm.

 

Hắn chột dạ đứng khựng lại, không thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy ta.

 

Chỉ đành gượng gạo nở nụ cười, cúi người hành lễ:

 

“Hoàng tỷ.”

 

Ta mỉm cười dịu dàng, vẫy tay gọi hắn lại gần, cúi đầu thì thầm bên tai:

 

“Muốn cứu mẫu phi ngươi khỏi lãnh cung không?”

 

10

 

Tống Trạch Tiềm hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền nghiêm mặt đáp:

 

“Lý thị phạm tội, đương nhiên nên chịu trừng phạt. Nhi thần tin vào sự công chính của phụ hoàng.”

 

Ta tặc lưỡi cảm thán:

 

“Quả nhiên là cha con ruột, hắn không quan tâm thê tử, ngươi cũng không quan tâm mẫu thân, đều cùng một giuộc, viện cớ thì giỏi mà tình nghĩa thì chẳng có bao nhiêu.”

 

Ta vỗ nhẹ mặt hắn, xoay người bước đi.

 

Vừa đi vừa phân phó cung nữ:

 

“Truyền nguyên lời đại hoàng tử vừa nói cho thứ nhân Lý Uyển Nhi trong lãnh cung. Để nàng ta biết, đứa con trai nàng ta dốc lòng nuôi dạy, hóa ra lại trắng tay uổng phí cả đời. Quạ còn biết trả ơn, dê con còn biết quỳ bú, có kẻ sống trên đời mà chẳng bằng cầm thú.”

 

Sắc mặt Tống Trạch Tiềm đen sầm lại.

 

Hắn lập tức quay người, sải bước gấp gáp vào gặp phụ hoàng.

 

Về sau, ta nghe người ta kể lại, hắn vừa vào đã vội vàng mách tội ta, học theo lời ta nói mà kể với phụ hoàng.

 

Kết quả là bị phụ hoàng mắng xối xả, suýt nữa còn ăn phải nắp chén trà bay tới.

 

Chỉ vì tay phụ hoàng lệch một chút, hắn mới thoát nạn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com