Hành Trình Công Chúa: A Phất Ở Thế Giới Bên Kia

Chương 8



Phụ hoàng giận dữ quát:

 

“Nó nói sai sao? Mẫu thân ngươi bị nhốt trong lãnh cung bao năm, ngươi từng cầu tình cho nàng chưa? Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa! Mẫu thân ngươi không trông cậy được, trẫm cũng không thể trông cậy vào ngươi!!”

 

Lời này nói ra quá nặng.

 

Nếu truyền ra ngoài, ắt sẽ chặt đứt con đường công danh của Tống Trạch Tiềm.

 

Hắn cuống quýt nhận lỗi, cầu xin phụ hoàng khai ân cho Lý Uyển Nhi.

 

Phụ hoàng khựng lại, nhìn hắn bằng ánh mắt thăm thẳm khó dò, bật cười quái dị:

 

“Giờ ngươi mới biết cầu tình cho nàng?”

 

“Nhi thần… nhi thần ngày đêm tưởng nhớ mẫu thân, chỉ là không dám nói…”

 

“Cút! Đồ ngu xuẩn, cút cho trẫm!”

 

Tống Trạch Tiềm vừa lăn vừa bò mà rời khỏi ngự thư phòng.

 

Hắn lẩm bẩm hỏi người bên cạnh:

 

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vì sao ta nói gì cũng sai? Chẳng lẽ phụ hoàng căn bản chưa từng thật lòng yêu mẫu thân sao…”

 

Hắn hẳn sẽ phải nghĩ rất lâu mới có thể hiểu được.

 

Làm một hoàng tử, dù là người có tình hay vô tình, điều quan trọng nhất vẫn là ý chí kiên định.

 

Chứ không phải gió chiều nào theo chiều ấy, để người khác nói vài câu liền đổi ý, như cỏ lau đầu tường, không gốc không rễ.

 

Phụ hoàng không còn đề cập đến chuyện nạp Tô Thiển Ngữ làm phi nữa.

 

Nàng trở thành nữ sử của phủ công chúa, giúp ta quán xuyến việc lớn nhỏ, kiêm thêm kinh doanh buôn bán.

 

Theo cốt truyện, nàng là kỳ tài thương nghiệp, cùng Cố Thanh Lam gây dựng cơ nghiệp đồ sộ, tích đủ lương thảo tiền tài cho đại sự sau này.

 

Nay nàng lấy danh nghĩa phủ công chúa để buôn bán, lại càng như cá gặp nước.

 

Chưởng quầy của Trân Bảo Các bị phán tội vu cáo, bồi thường Tô Thiển Ngữ ba ngàn lượng bạc.

 

Nàng đem số bạc ấy đầu tư thêm vào hiệu buôn, cuộc sống tràn đầy hy vọng, những tháng năm đã qua, tựa như một giấc mộng dài.

 

Không lâu sau, vợ chồng Trường Hưng hầu đến phủ công chúa muốn đón Tô Thiển Ngữ về.

 

Hầu gia bị phụ hoàng khiển trách, mất cả chức quan, không còn dám dâng tấu xin phong thế tử cho Tô Vận Duy.

 

Lúc này, ông ta chỉ mong Tô Thiển Ngữ có thể tha thứ, để Tô gia còn chút hy vọng gượng dậy.

 

Ta sai người đuổi họ ra ngoài.

 

Tô Thiển Ngữ vận y phục nữ quan, đứng trước cửa phủ công chúa, lạnh lùng nói:

 

“Phụ mẫu hãy trở về đi. Ca ca nói ta là tai tinh chuyên phá hoại gia đình, khiến trong nhà không được yên ổn. Giờ ta không còn ở đó nữa, chắc các người sống tốt hơn nhiều rồi nhỉ.”

 

Một lời khiến vợ chồng hầu phủ cứng họng, không biết nói sao.

 

Bởi năm xưa, họ thực sự đã từng nghĩ như vậy.

 

Họ luôn muốn nàng ngoan ngoãn, trầm mặc, biết điều, có chuyện thì đừng nói, đừng làm phiền, họ mới có thể yên tâm mà sống, coi như gia đình hòa thuận.

 

Nhưng một khi nàng dám tranh, dám đấu, dám vạch rõ trắng đen, thì họ lại cho rằng nàng khiến họ mất mặt, tự trách sao ngày xưa lại đón nàng về.

 

Tất cả đều là lỗi của nàng.

 

Khi nàng chưa về, nhà họ yên ổn.

 

Khi nàng về rồi, thì nhà lại loạn.

 

Cách nghĩ ấy đã thành thói quen: hy sinh một người, để làm vừa lòng cả nhà.

 

Mọi người đều vui, chỉ mình nàng đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng nay, Tô Thiển Ngữ đã lật bàn.

 

Chuyện lan khắp kinh thành, họ mất mặt, lại quay ra muốn nàng trở về để dập tắt tin đồn.

 

Đời nào có chuyện dễ dàng như thế?

 

Vợ chồng Trường Hưng hầu uể oải trở về.

 

Về đến nhà, một tin chấn động khác đang đợi họ: Tô Vận Duy muốn cưới Tô Mộng Dao làm vợ.

 

Lý do của hắn là dù sao cũng không phải ruột thịt, hơn nữa hắn khó lấy vợ, nàng khó lấy chồng, chi bằng kết thành một đôi, đỡ cho cha mẹ phải bận lòng.

 

Hầu gia tức giận đến mức hộc máu.

 

Hầu phu nhân thì kiên cường hơn, giáng cho Tô Mộng Dao một cái tát như trời giáng.

 

“Ta đối xử với ngươi còn hơn cả nữ nhi ruột, ngươi lại đi câu dẫn ca ca, hủy hoại danh tiếng của nó? Nhà chúng ta sao lại nuôi ra thứ không bằng cầm thú như ngươi!”

 

Tô Vận Duy vội che chở cho Tô Mộng Dao.

 

“Nếu không phải tại người cứ khăng khăng đón con tiện nhân kia về...”

 

“Chát!”

 

Lần này là Hầu gia ra tay, một cái tát như sấm sét giáng xuống mặt Tô Vận Duy.

 

“Con tiện nhân trong miệng ngươi là muội muội ruột của ngươi! Cùng một mẹ sinh ra! Nó trở về chưa đến ba tháng đã chịu đủ khổ nhục. Ngươi nghĩ nó còn muốn nhận lại cái nhà này sao? Tương lai nó sẽ vinh hiển, còn ngươi chỉ biết lụn bại trong bùn lầy!”

 

Hầu gia cắn răng, đưa Tô Vận Duy vào quân doanh.

 

Còn hầu phu nhân, thì bị chính Tô Mộng Dao đưa vào chùa làm ni cô.

 

Chuyện này, ta cố ý kể lại cho Tô Thiển Ngữ nghe.

 

Nàng ngẩn ra, khẽ thốt:

 

Hồng Trần Vô Định

“Thì ra lại dễ dàng như thế. Trước kia ta đã chuẩn bị tâm lý sống cả đời dưới bóng Tô Mộng Dao rồi.”

 

Ta nhàn nhạt đáp:

 

“Đó là vì ngươi là nữ quan dưới trướng bản cung. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi nương nhờ đại hoàng tử, hay bất kỳ một quyền quý nào khác, liệu có được như hôm nay không?”

 

Tô Thiển Ngữ trầm mặc suy nghĩ.

 

Ta không vội đòi nàng trả lời.

 

Cứ để nàng nghĩ dần.

 

Khi nào nghĩ rõ rồi, nàng tự nhiên sẽ hiểu, đời mình nên lấy điều gì làm trọng.

 

11

 

Tô gia hỗn loạn thành một mớ bòng bong.

 

Còn kinh thành lại náo nhiệt vô cùng.

 

Danh sách trúng tuyển điện thí được công bố, trước cổng Long Môn chật kín người.

 

Trong đám người ấy, Cố Thanh Lam như hạc giữa bầy gà, dáng người cao ngất, áp đảo đám đông xung quanh.

 

Hắn không dám tin mà nhìn đi nhìn lại trên bảng tên của nhất giáp, vẫn không thấy tên mình.

 

Cuối cùng, hắn đưa mắt xuống hàng nhị giáp, mới tìm được tên mình xếp thứ sáu.

 

Theo lý, thành tích ấy đã rất khá.

 

Nhưng Cố Thanh Lam lại không thể cười nổi, gương mặt tràn đầy mờ mịt.

 

Ta ngồi trong trà lâu, hứng thú ngắm vẻ mặt thất thần của hắn.

 

Nhìn thấy người khác chúc mừng, hắn đến một nụ cười miễn cưỡng cũng không làm nổi, trong lòng ta bỗng thấy khoan khoái lạ thường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com