Hạt Sen, Trong Tâm Đắng Chát

Chương 3



Mẫu thân ta cũng muốn đi, bà ấy nói bà ấy biết Tuệ di đã đi đâu, bà ấy sẽ đi tìm họ.

Trong lòng ta không vui.

Ta không nỡ A Thành ca, nhưng ta càng không nỡ mẫu thân ta.

Vì vậy ta đã từ chối A Thành ca, bảo hắn hãy quên ta đi, hãy cưới một người dịu dàng hiền thục.

Nhưng khi ta trở về, mẫu thân ta đã không còn ở đó. Bà ấy chỉ để lại cho ta một lá thư, trong thư nói ta là nữ nhi của Vĩnh Gia Hầu, Vĩnh Gia Hầu gặp nạn, ta phải gánh vác trách nhiệm.

Nước mắt làm nhờ lá thư đã ngả vàng.

Khi quan binh xông vào, ta mới bàng hoàng nhận ra.

Trách nhiệm mà mẫu thân nói.

Là thay Lệnh Nghi tỷ tỷ chịu tội.

Nhưng mẫu thân, ta là nữ nhi của Vĩnh Gia Hầu, cũng là nữ nhi mà người đã nuôi dưỡng mười lăm năm mà.

Làm sao người có thể nhẫn tâm!

Ta bị đưa vào Thiên lao, các nữ quyến của phủ Vĩnh Gia Hầu đều bị giam ở đây, cởi bỏ quần áo lụa là và trâm cài, thân thể gầy guộc toát lên vẻ mục nát của cái chết.

"Chim yến trước nhà cuối cùng cũng bay về rồi.”

"Hai tỷ muội Tống gia quả thật là người này càng độc ác hơn người kia.”

Những lời mỉa mai truyền từ góc tường đến, một tia sáng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ rọi xuống, ta thấy rõ khuôn mặt của bà.

Là trác thất của Vĩnh Gia Hầu, Chu thị.

Bên cạnh bà, là một đôi nữ nhi của bà.

Ta lờ mờ có nghe Lệnh Nghi tỷ tỷ nhắc đến, hai người thứ muội của nàng ta, Tiết Lệnh Thiến mười ba tuổi, Tiết Lệnh Ưu bảy tuổi.

Trước kia họ lần lượt bị bán đến những nơi khác nhau.

Đặc biệt là Tiết Lệnh Thiến phải làm quân kỹ, còn nhỏ tuổi đã mất trinh tiết, bây giờ tâm trí cũng không còn tỉnh táo.

Lòng ta thoáng qua sự tiếc hận.

Nhưng rồi nhanh chóng tự giễu cợt, bản thân còn chưa thể tự bảo vệ mình, lấy đâu ra tâm trí mà quan tâm người khác.

Vài ngày sau, Tiết Lệnh Thiến lợi dụng lúc người ta không chú ý, dùng dây thừng siết cổ tự tử, khi phát hiện ra thì t.h.i t.h.ể đã cứng đờ.

Chu thị khóc thảm thiết như c.h.ế.t đi sống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị khiêng ra ngoài.

"Hầu gia, Hầu gia, người trên trời có linh thiêng thì cứu bọn ta đi.”

Ta mím môi, do dự rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Ta đỡ Chu thị dậy, thì thầm vào tai bà, "Ta có cách để Lệnh Ưu rời đi.”

---

Từ nhỏ ta ở cùng mẫu thân ta, trưởng thành nơi phố chợ.

Những thủ đoạn đầu cơ trục lợi nào mà ta chưa từng thấy qua.

Đêm đó, ta và Lệnh Ưu trốn thoát, Chu thị bị nhiễm đậu mùa, ngay trong đêm đó bệnh phát tác rồi chết. Người trong Thiên lao sợ bị lây, không kịp báo cáo đã dùng một ngọn lửa thiêu xác Chu thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại đưa bọn ta đến ngoài thành, chuẩn bị chôn sống.

Các nữ quyến Hầu phủ sinh ra trong giàu sang, một sớm gặp nạn, thăng trầm quá lớn.

Một vài người lớn tuổi đã nghĩ thông, cũng không giãy giụa nữa.

Những người nhỏ tuổi thì khóc lóc, kêu rằng mình không bị bệnh, cầu xin các quan gia cứu mình, nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.

Nhưng trong thế đạo này, tự cứu bản thân còn khó, làm sao có thể lo cho người khác.

Từng nắm đất được ném xuống, như một ngọn núi lớn đè nén bọn ta đến nỗi không thở được, cho đến khi luồng không khí cuối cùng cũng bị tước đoạt.

Khi ta tỉnh lại, bên cạnh ta là A Thành ca.

Hắn thấy ta tỉnh lại, vui mừng khôn xiết, "Liên nhi! Nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, ta còn tưởng thuốc mà cha ta để lại là giả.”

"Lệnh Ưu muội muội đâu?”

"Con bé đã tỉnh trước nàng hai canh giờ rồi.”

Ta theo hướng ngón tay của A Thành ca mà nhìn sang.

Tiết Lệnh Ưu nhỏ gầy ngồi dưới mái hiên, ngước nhìn trời, tấm lưng nhỏ nhắn như bị một ngọn núi lớn đè sập, không ai biết con bé đang nghĩ gì.

Tiểu cô nương bảy tuổi, tang phụ tang mẫu tang tỷ.

Từ quý nữ Hầu phủ đến giờ phải ẩn danh.

Con bé đáng thương.

Nhưng ta còn đáng thương hơn muội ấy, ít nhất muội ấy còn được sống bảy năm giàu sang không phải lo ăn lo mặc.

Mẫu thân của muội ấy, còn nguyện dùng mạng của mình để đổi lấy một con đường sống cho muội ấy.

Còn ta thì sao.

Ngay cả mẫu thân ta cũng không yêu ta.

---

Ta nói với Tiết Lệnh Ưu, từ nay về sau muội ấy không còn họ Tiết nữa.

Mỗi bước mỗi xa

Muội ấy là muội muội ta, phụ mẫu đã c.h.ế.t trong lúc chạy nạn.

Ta tên là Liên nhi, muội ấy tên là Lê nhi.

Hạt sen - trong tâm đắng chát, quả lê - trong bụng chua xót.

Bọn ta chỉ là những người dân thường, liều mạng để sống sót bên trong loạn thế này.

Lê nhi nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, sau một lúc lâu mới gật đầu.

"Mẫu thân ta nói, chỉ cần ta đủ ngoan ngoãn, co mình lại, thì có thể sống sót.”

"Sống là có hy vọng.”

Lòng ta dâng trào cảm xúc, nhưng lời nói đến cửa miệng lại không thể thốt ra được.

Hy vọng ư?

Sinh ra trong loạn thế, sống sót đã là may mắn lắm rồi, lấy đâu ra mà mong chờ hy vọng.