Tối hôm ấy, ta bị Tướng quân phu nhân giữ lại dùng bữa. Ăn xong mới về.
Mạnh Dật tiễn ta, suốt đường gần như không nói gì, như đang cố nén giận.
Thậm chí, khác với mọi khi, chàng không tiễn ta vào cửa mà quay lưng bỏ đi ngay. Miệng còn lẩm bẩm gì đó:
"Có oan không kêu thì không phải trượng phu. Có thù không báo thì không phải quân tử."
Ta thật sự không nghĩ ra, ở kinh thành này, còn ai dám gây thù chuốc oán với Mạnh Dật nữa.
Suy nghĩ mải miết, đến nỗi không nhận ra đêm nay sân nhà đặc biệt yên ắng.
Vừa đẩy cửa phòng, thì sau lưng vang lên một tiếng cười lạnh lẽo.
"Hoá ra, phu nhân cứng cỏi như vậy, hai tháng không về nhà, là đã tìm được chỗ dựa rồi sao?"
Tạ Thần Ninh bước ra dưới ánh trăng, như thể đã đợi từ lâu.
Chỉ mới hai tháng, mà ta bỗng thấy chàng ta thật xa lạ.
Ta lập tức đóng cửa, quay người lại.
"Tạ Hầu đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì quan trọng?"
Tạ Thần Ninh không trả lời, chỉ cười nhạt:
"Để ta đoán xem. Của hồi môn đã chuyển đi. Nhà mới cũng đã thuê. Xe ngựa của phủ Tướng quân... Phu nhân định dùng phủ Tướng quân để lấy lòng nhà họ Thẩm, mong họ chứa chấp ngươi?"
Bỉ Ngạn
"Ngài đang nói cái gì vậy? Tạ Hầu hôm nay mới về kinh, hay là nên sớm về nơi dịu dàng của ngài, ngủ một giấc cho tỉnh táo đi."
Ta gọi quản gia mới thuê: "Lý thúc, tiễn khách."
"Thẩm Thanh Y!" Tạ Thần Ninh bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
"Rốt cuộc ngươi có ý gì? Của hồi môn cũng chuyển đi rồi, hành trang cũng mang đi rồi, ngay cả những khóm hoa, cây cỏ trồng mấy năm nay cũng đòi đào theo. Làm nũng cũng phải có mức độ chứ. Ngươi là Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận cơ mà! Người làm ầm ĩ như vậy, không sợ người ta chê cười sao?"
"Ai là Hầu phu nhân của ngươi?"
"Ngươi."
Trong đầu ta như vang lên một tiếng "keng". Hình như ta vừa chợt hiểu ra điều gì đó. Không thể tin nổi, ta nhìn chằm chằm Tạ Thần Ninh.
"Tạ Thần Ninh... hôm đó ta đưa văn thư cho ngươi ký, ngươi thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thần Ninh cau mày: "Văn thư gì?"
Mãi đến lúc này, ta mới nhận ra, thì ra tờ đơn ly hôn mà ta đã đắn đo suy nghĩ, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng trang trọng đưa đến trước mặt chàng ta, lại bị chàng ta thờ ơ đến mức ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
Không hổ danh là Tạ Thần Ninh. Chàng ta luôn có cách khiến ta, vào lúc cùng đường tuyệt lối, chẳng còn gì để mất, vẫn cảm thấy bị tổn thương thêm một lần nữa. Làm nhục ta, làm nhục cả tình cảm ta dành cho chàng ta.
"Thanh Y, nàng chẳng qua chỉ muốn ta lo lắng cho nàng. Nhưng nàng chưa từng nghe câu: Đông Thi bắt chước nhăn mày, sẽ phản tác dụng sao?
Bây giờ, cả kinh thành đều đồn ầm lên về chuyện Mạnh Dật của phủ Tướng quân đang tính chuyện thành thân."
Miệng Tạ Thần Ninh không ngừng mấp máy:
"Nàng định dựa vào quan hệ với Hoàng hậu để thúc đẩy hôn sự giữa Mạnh Dật và nhà họ Thẩm, dùng đó làm cái ơn để nhà họ Thẩm chấp nhận nàng. Đừng mơ! Mạnh Dật là ai chứ? Năm xưa bao nhiêu tiểu thư quyền quý trong kinh thành mặc chàng chọn lựa, hắn còn chẳng buồn để mắt đến ai. Các em họ của nàng, dung mạo, phẩm hạnh thế nào, nàng không biết sao? Đừng có ảo tưởng!"
Chát!
Ta vung tay tát mạnh một cái, dập tắt cơn thịnh nộ của y.
"Thẩm Thanh Y ta chính là muốn để Mạnh Dật và nhà họ Thẩm kết thân, thì đã sao?"
Tạ Thần Ninh tức đến mức tay chỉ vào ta cũng run lên:
"Tốt! Tốt lắm! Có bản lĩnh thì cả đời này cứ ở lại nhà họ Thẩm đi, đừng bao giờ quay về Vĩnh Ninh Hầu phủ nữa!"
Ta dĩ nhiên sẽ không quay lại Vĩnh Ninh Hầu phủ. Thậm chí, ta vốn dĩ cũng không định trở về nhà họ Thẩm. Ta đã sớm nói với Hoàng hậu nương nương rằng lần tái giá này, mọi thứ càng đơn giản càng tốt, ngay cả sính lễ cũng bỏ qua.
Nhưng Mạnh Dật lại đột ngột đổi ý. Chàng nói phủ Tướng quân chỉ có mình chàng là con trai, mấy chục năm mới tổ chức hôn lễ một lần, lẽ ra phải thật linh đình, thật vẻ vang. Ta không tìm được lý do nào để từ chối, đành gật đầu đồng ý.
Đúng lúc đó, nhà họ Thẩm vừa gặp chuyện chẳng lành: đầu tiên là kho chứa bị cháy, dù kịp thời cứu chữa nhưng vẫn tổn thất nặng nề. Sau đó, những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, râu của chú ta, búi tóc của thím ta, cả chị họ đã lấy chồng từ lâu, chỉ sau một đêm, tóc dài đều biến mất không dấu vết. Cả hậu viện khóc lóc thê lương.
Ngày hôm sau, một đoàn người đông nghịt đến nhà ta, nói rằng được cao tăng chỉ điểm, cầu xin ta trở về để trấn áp tà ma trong phủ. Hôn sự nhất định phải tổ chức long trọng. Ta dĩ nhiên không thể xuất giá từ căn nhà thuê tạm bợ này, nên thuận theo trở về nhà họ Thẩm.
Chưa đầy nửa tháng sau, khắp kinh thành đều biết phủ Tướng quân sắp kết thân với nhà họ Thẩm. Sính lễ mang đến suốt một ngày một đêm, chất đầy sân nhà họ Thẩm vốn đã rộng rãi.
Cùng lúc đó, Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng loan tin vui: người tình bên ngoài mà Tạ Thần Ninh nuôi suốt hai năm sắp được rước kiệu tám người khiêng vào phủ, làm chính thất phu nhân. Thậm chí, sính lễ đưa ra cũng chẳng kém phủ Tướng quân là bao. Kinh thành lập tức náo động.
Ta thì chẳng mặn mà gì với sự náo nhiệt ấy. Ở nhà họ Thẩm không được tự do như ở nhà nhỏ của mình, ta dứt khoát ru rú trong phòng đọc sách.
Mạnh Dật luôn biết cách khiến người khác vui vẻ. Chàng chiếm luôn nhà bếp nhỏ của ta. Mẹ ta là người Hoài Nam, chàng lại nấu được một tay món Hoài Nam. Hình thức thì lạ lẫm đến buồn cười, nhưng hương vị thì ngon không chê vào đâu được.
Có một ngày, trong bữa ăn, ta bất giác rơi nước mắt. Từ khi mẹ mất, đã bao nhiêu năm rồi, ta chưa từng được ăn lại hương vị ấy.
"Khó ăn đến vậy sao? Khó ăn thì lần sau ta không làm nữa, không bao giờ làm nữa! Bây giờ ta đem đổ đi, đừng khóc nữa, bà cô của tôi ơi..."
Dáng vẻ luống cuống của chàng khiến ta nhớ đến cậu thiếu niên năm nào, vừa gãi đầu vừa lúng túng. Ta nhìn mà bật cười.