Cứ thế cho đến cách ngày thành thân chỉ còn mười ngày. Sau khi thành hôn, ta định cùng Mạnh Dật đến Nam Cương, nên ra ngoài chuẩn bị hành trang cho chuyến đi.
Người ta nói oan gia ngõ hẹp, ta thì nghĩ Lạc Lăng Sương cố tình chặn đường ta. Ta đến tiệm vàng, món trang sức nào ta vừa ý, nàng đều thu vào túi mình. Ta đến tiệm phấn son, chỉ cần ta liếc qua, nàng lập tức sai người gói lại. Ngay cả khi ta đến tiệm thuốc, nàng cũng điệu đà theo sau.
"Ôi chao, thuốc mà tỷ tỷ mua toàn là thuốc trừ tà, hạ hỏa. Sao mà nóng nảy thế này? Quả không hổ danh là người làm chính thất phu nhân. Toàn thân hoa lá cành, chẳng còn vẻ mộc mạc như xưa nữa. Kiêu sa như sương tuyết. Muội vốn định mua chút đồ tỷ tỷ thích... Sau này tỷ tỷ trở về, cũng tiện thể dùng chung với tỷ. Nhưng thứ thuốc lạnh lẽo này, xin lỗi tỷ, muội thật sự không thể đồng ý được.
Nàng ta khẽ ưỡn người: "Chưởng quỹ, lấy cho ta mấy thang thuốc an thai."
Ồ, thì ra là có thai rồi. Chẳng trách lại phô trương đến thế, không còn giữ vẻ thanh cao nữa.
"Hơn hai tháng rồi đấy." Nàng ghé sát tai ta thì thầm: "Đúng lúc Hầu gia ruồng bỏ ngươi, xuống Giang Nam tìm ta, là rồi có đấy."
Ta tránh nàng, nàng lại bám theo.
"Tỷ tỷ nói xem, tỷ làm vậy để làm gì?"
"Nhà chồng tổ chức hôn lễ thì không lo, lại chạy đi lo chuyện cưới xin cho nhà mẹ đẻ."
"Áo cưới đặt xong chưa? Hầu gia từ hai tháng trước đã bao trọn gấm Vân cả kinh thành rồi đấy, để đảm bảo ta là tân nương rực rỡ nhất thành."
Thì ra bà chủ không chịu bán gấm Vân cho ta là vì lý do này.
Ta nhấc gói thuốc trong tay lên: "Lão bản, chỉ có chừng này thôi à? Gói lại đi."
Lạc Lăng Sương đúng là như thuốc cao da chó, bám riết không buông.
"À phải rồi, ngày cưới của ta và Hầu gia, chắc tỷ cũng biết rồi chứ?
"Mồng tám. Cùng ngày với hôn sự ở phủ Thẩm của tỷ."
"Tỷ nói xem, hôm đó tỷ vẫn ở lại phủ Thẩm, hay sẽ mặt dày quay về Hầu phủ đây?"
Lạc Lăng Sương cười rạng rỡ.
Ta nhận lấy gói thuốc từ tay chủ tiệm: "Tránh ra."
Bỉ Ngạn
Nàng không nhúc nhích. Ta bước sang bên tránh nàng.
Bất ngờ...Ui cha!
Một tiếng kêu, rồi nàng ta ngã ngửa ra sau.
"Thẩm Thanh Y!"
Tài diễn xuất này của Lạc Lăng Sương mà dùng để quyến rũ đàn ông thì thật uổng phí.
Tạ Thần Ninh bước tới đỡ lấy nàng, cau mày nhìn ta. Ta lạnh lùng nhìn thẳng vào y.
Ta không tin y không nghe thấy. Lúc Lạc Lăng Sương nói đến ngày cưới, y đã đứng ngay ở cửa tiệm thuốc rồi.
Vừa rồi, đừng nói là ta đẩy nàng ta, đến vạt áo của nàng ta, ta cũng không chạm vào.
Tạ Thần Ninh cuối cùng cũng tránh ánh mắt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cầm gói thuốc, bước qua ngưỡng cửa.
"Thẩm Thanh Y."
Lúc ta lướt ngang qua, y nghiến răng nói: "Mồng tám, nếu nàng không về chủ trì hôn lễ, thì đừng làm chủ mẫu Hầu phủ này nữa."
Với Tạ Thần Ninh, đến cả tức giận ta cũng không còn. Chỉ thấy nực cười.
Dân thường có lẽ không biết phủ Tướng quân muốn cưới tiểu thư nào của nhà họ Thẩm.
Nhưng phần lớn quan lại trong triều đều đã nhận được thiệp mời từ phủ Tướng quân.
Dù Mạnh Dật không gửi thiệp cho phủ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng chỉ cần y chịu hỏi một chút là sẽ biết, tân nương ngày mồng tám đó là ta.
Vậy mà y còn tưởng ta sẽ về chủ trì hôn lễ của y và Lạc Lăng Sương.
Ta chẳng để tâm. Vẫn theo kế hoạch chuẩn bị hành trang đi Nam Cương.
Chỉ là, vừa ra khỏi cửa, lại gặp Tạ Thần Ninh. Nhưng y không tìm ta gây sự.
Đôi khi, xa xa nhìn nhau, lại lạnh lùng quay đi.
Đôi khi, lướt qua nhau, mặt không cảm xúc, mắt không nhìn thẳng.
Ta cũng chẳng buồn quan tâm. Chỉ nhớ lại năm đầu tiên khi y bắt đầu lạnh nhạt với ta.
Y chê ta bám người, đuổi ta từ thư phòng ra tiền sảnh, rồi lại từ tiền sảnh ra hậu viện.
Mỗi lần thấy ta chướng mắt, y liền lạnh mặt, không thèm để ý đến ta.
Ta biết y giận thì chạy đi dỗ dành: "Phu quân, thiếp làm gì không đúng, thiếp sẽ sửa."
Y thở dài, dịu dàng vuốt tóc ta: "Thanh Y không làm gì sai cả, là ta bận việc, lơ là nàng. Nàng chỉ cần ngoan hơn một chút, nghe lời ta là được."
Gần gũi rồi lại xa cách. Lúc có lúc không. Một cái tát, một viên kẹo, cứ như thể đang huấn luyện chó.
Rất nhanh, ta đã chuẩn bị xong hành lý. Ngày cưới cũng mỗi lúc một gần.
Theo tục lệ, trước ngày cưới, tân lang tân nương không được gặp nhau. Vì vậy, mấy ngày nay Mạnh Dật không đến phủ Thẩm.
Cho đến đêm trước ngày cưới. Cửa sổ "cộc cộc" vang lên hai tiếng, khẽ hé ra một khe nhỏ. Lần này, không phải người nộm chui vào, mà là một cái đầu.
Ta sững người một lúc lâu, rồi bật cười: "Sao ngươi không vào bằng cửa chính? Định trèo cửa sổ à?"
Ta bước tới mở cửa sổ, Mạnh Dật lại ngăn ta. Ánh mắt chàng sáng rực, ta hiếm khi thấy như vậy.
Chàng hỏi ta: "Nàng thật sự sắp cưới ta rồi sao?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy."
Chàng lại hỏi: "Nàng thật sự sẽ gả cho ta sao?"
Ta gật đầu lần nữa: "Đúng vậy."
"Tiểu gia... không, không phải. Ta hiểu rồi."