HẦU PHU NHÂN BỎ NHÀ RA ĐI

Chương 7



Bốp. Chàng đóng cửa sổ lại, rồi chạy đi như bay.

Ta cười cười lắc đầu, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.

Vừa mới tháo trâm cài tóc, khép cửa sổ lại thì...

Cộc cộc.

Tiếng gõ lại vang lên.

“Sao ngươi lại quay lại nữa?”

Ta chỉ hé cửa một khe nhỏ, liếc thấy vạt áo trắng, động tác khựng lại.

Là Tạ Thần Ninh.

Y không nói gì. Ta cũng im lặng.

Trong khoảng lặng giữa hai người, mưa xuân lất phất gõ lên song cửa.

Ngày mai là ngày y cưới người con gái mình yêu. Đáng lẽ, đêm nay y phải toàn tâm toàn ý nghĩ đến tân nương. Vậy mà y lại đến tìm ta.

Ta chợt nhận ra, có lẽ Tạ Thần Ninh không yêu Lạc Lăng Sương đến thế, cũng không ghét ta như ta từng nghĩ. Y chỉ là... thích những gì không thuộc về mình.

"Thanh Y." Y khẽ gọi, giọng hơi khàn. “Coi như ta thua được chưa? Đừng giận dỗi nữa. Những ngày nàng đi, ta chưa từng ngủ ngon giấc... Là ta sai rồi.”

Bóng của y in dài trên sàn, hơi cúi xuống. “Ta không nên bỏ rơi nàng vào ngày sinh nhật. Ta đã hứa sẽ luôn bên nàng mỗi dịp ấy. Ta không nên lạnh nhạt với nàng, chỉ vì Lạc Lăng Sương, hết lần này đến lần khác.”

“Nàng theo ta về đi. Ta sẽ hủy hôn. Ngày mai không cưới nữa.”

Ta không nhịn được, khẽ bật cười.

“Nói cưới là cưới, nói không cưới là không cưới. Ngươi coi hôn nhân như trò đùa trẻ con sao? Hay là vẫn giữ ý định ban đầu, để nàng ta làm thiếp thôi? Phải không? Vì vợ của ngươi... chỉ có thể là ta?”

Ta khép lại khe cửa, cài then.

“Thẩm Thanh Y!” Giọng Tạ Thần Ninh mang theo giận dữ. “Ta đã hạ mình đến mức này rồi, nàng rốt cuộc còn muốn gì nữa?”

Ta thổi tắt nến trong phòng. Bên ngoài im lặng một lúc, rồi có vật gì nặng ném vào cửa sổ.

“Xem nàng cố chấp được đến bao giờ.”

Ta ngủ một giấc thật ngon.

Trời chưa sáng, bà mối đã vào phòng chải tóc cho ta.

“Chậc, ai làm cái này vậy?” Bà lẩm bẩm khi thấy một gói bánh hoa đào bị vỡ, nha hoàn vừa quét từ ngoài cửa sổ vào.

Năm đầu tiên ta và Tạ Thần Ninh thành thân, mỗi lần đi làm về, y đều mang về cho ta một gói bánh như thế. Ta sẽ ôm lấy y, cười vui vẻ: “Phu quân đối với thiếp thật tốt.”

Nha hoàn vứt gói bánh đi. Ta cũng chẳng buồn liếc mắt.

Bà mối khéo tay, trang điểm, búi tóc, thay áo cưới, đội khăn voan cho ta. Thím dắt ta đi cúng bái tổ tiên, chú dìu ta ra cửa.

Lúc Mạnh Dật nắm tay ta, lòng bàn tay chàng hơi ướt.

Ta nhìn đôi giày cưới dưới khăn voan, từng bước một bước lên kiệu hoa.

“Thẩm gia nương tử, xuất giá!”

Giờ lành đã đến, tiếng nhạc hỷ vang rền. Bà mối đùa vui bên ngoài: “Tân lang mau buông tay, đừng để lỡ giờ lành!”

Mạnh Dật nhét vào tay ta một viên kẹo: “Sợ nàng đói.”

Ta cho vào miệng. Ngọt lịm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không lâu sau, kiệu hoa khởi hành. Kiệu lắc lư nhè nhẹ. Ta nghĩ, lần xuất giá này cũng coi như có chút thể diện.

Chú thím rất nể mặt Mạnh Dật. Không chỉ mang toàn bộ sính lễ làm của hồi môn, mà cả phần tài sản trước kia chiếm đoạt của ta, cũng trả lại đầy đủ.

Ta nghĩ, ngày mai sẽ đến viếng mộ cha mẹ, ta sẽ nói với họ rằng, ta đã không làm họ thất vọng. Cuối cùng cũng vượt qua được.

Ta nghĩ đến Nam Cương, nơi ấy chắc hẳn sẽ có một bầu trời mới, rộng lớn và tự do.

Đoàn rước dâu của Hầu phủ phía trước, giao nhau với đoàn của phủ Tướng quân. Ta vẫn đang nghĩ: cũng tốt thôi. Hôm nay ngươi cưới vợ mới, ta tái giá. Mỗi người một ngả.

Nhưng trớ trêu thay, có những người duyên mỏng nhưng nghiệp dày.

Tiếng vó ngựa lướt qua. Bất chợt một cơn gió mạnh thổi tung rèm xe, hất bay khăn voan của ta.

Ta phản xạ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng đọng.

Ta bình thản kéo rèm lại, đội lại khăn voan.

Sau lưng là một trận binh hoang mã loạn.

“Hầu gia! Hầu gia sao vậy?”

“Đi đi!”

“Thiệp mời? Ngài chẳng phải đã ra lệnh, tất cả những gì liên quan đến phủ Thẩm đều không được bước chân vào Hầu phủ sao?”

“Hầu gia! Cẩn thận!”

“Hầu gia ngã ngựa rồi!”

Ta vốn chỉ mong mọi chuyện đơn giản, không muốn gây thêm rắc rối, để phủ Tướng quân không bị người đời dị nghị.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không được như ý.

Tạ Thần Ninh ngã ngựa.

Nhưng vẫn bình an vô sự.

Lúc y đến...

Ta và Mạnh Dật vừa bái đường xong.

"Mạnh Thừa Tiêu! Ngươi dám ỷ vào quyền thế, coi thường pháp luật mà cướp vợ của ta. Bản Hầu muốn kiện ngươi! Ai dám cản đường bản Hầu? Tránh ra! Cho ta vào!"

Khách khứa đã tới đông đủ.

Ta theo phản xạ định bước tới, nhưng Mạnh Dật đã kịp thời ngăn lại.

"Cho hắn vào."

Ta không thấy rõ mặt Tạ Thần Ninh, chỉ thông qua khe hở của khăn voan mà lờ mờ nhìn thấy bộ áo cưới đỏ rực trên người y đã bị xé rách.

Bỉ Ngạn

Vạt áo, giày... đều lấm lem bùn đất.

"Thanh Y, đừng sợ. Ta đã nói rồi mà. Sao nàng lại không chịu về Hầu phủ? Là Mạnh Dật ép buộc nàng phải không? Nàng yêu ta như vậy, sao có thể gả cho hắn? Là hắn dựa vào thế lực của Hoàng hậu..."

"Câm miệng!" Ta khẽ quát.

Tạ Thần Ninh sững người. Mạnh Dật nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vén khăn voan.

"Nương tử, đi thôi. Có ta ở đây, đừng lo gì cả."

Ta nhìn vào đôi mắt sáng rực của chàng, mỉm cười gật đầu. Sau đó ta quay sang nhìn Tạ Thần Ninh. Dường như ta đã thấy rõ sự tuyệt vọng trên gương mặt y.

"Sao có thể... Thanh Y... ngươi... ta... chúng ta mới là..."