Ta chỉ lạnh lùng nhìn y. Đôi mắt chàng ta đỏ hoe, cuối cùng cũng nhớ lại lời ta từng nói.
"Văn thư... văn thư... chẳng lẽ..."
"Đơn hoà ly đã nộp lên nha môn. Tạ Hầu cứ tự nhiên đến Kinh Triệu Phủ mà tra."
Y loạng choạng lùi lại hai bước.
"Thanh Y... ta không cố ý... ta tưởng... ta tưởng..."
Y lại bước lên, định nắm tay ta. Ta nghiêng người tránh.
"Dù Tạ Hầu có tưởng gì đi nữa, thì giữa ta và ngươi, đã không còn bất kỳ quan hệ nào. Bây giờ ta danh chính ngôn thuận là vợ của Mạnh Dật. Ngươi cũng sắp cưới vợ mới. Mau quay về đi, đừng để mỹ nhân phải đợi lâu."
"Đường đường là Vĩnh Ninh Hầu..." Ta khẽ cười, đem những lời y từng nói trả lại y nguyên.
"Làm ầm lên như vậy, không sợ bị thiên hạ chê cười à?"
Y lại lùi thêm hai bước, như lúc này mới chợt nhận ra trong sân đang có đông đủ khách khứa. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía chàng ta.
Mà chàng ta thì đang mặc bộ áo cưới bẩn thỉu, tóc tai rối bù, ngay cả mũ miện cũng rơi mất.
"Sao có thể... sao lại có thể..."
Y lảo đảo lùi về phía sau.
"Khoan đã."
Mạnh Dật lúc này mới bước ra, kéo ta ra sau lưng.
"Làm nhục dì ta, quấy rối vợ ta, phá đám hôn lễ của ta... Lão tử mẹ nó nhịn ngươi lâu lắm rồi!"
Dứt lời, chàng vung nắm đ.ấ.m lao thẳng về phía Tạ Thần Ninh.
Chuyện này khiến cả phủ Tướng quân lẫn phủ Vĩnh Ninh Hầu đều thành đề tài bàn tán xôn xao. May mà phần lớn đều chĩa mũi nhọn vào Tạ Thần Ninh.
Ly hôn mà không hề hay biết.
Bỉ Ngạn
Cả kinh thành đều rõ Mạnh Tướng quân không hề để tâm chuyện Thẩm Thanh Y là người đã từng có chồng.
Tướng quân đã muốn cưới, thì dù là vợ cũ của Vĩnh Ninh Hầu cũng không ngại.
Ấy vậy mà Tạ Thần Ninh lại chọn đúng ngày cưới để đến phá rối. Lại còn bị đánh đến nỗi nằm bẹp không xuống nổi giường.
Đáng đời!
Ta thở dài, hỏi Xuân Đào:
"Tiểu Tướng quân đã tỉnh chưa?"
Thấy đã tuyệt tình với Tạ Thần Ninh, ta nhân lúc y còn nằm liệt giường, Hầu phủ rối như tơ vò, sai người đến vừa dỗ vừa lừa mua lại Xuân Đào.
Xuân Đào liên tục gật đầu:
"Đang gọi phu nhân đấy ạ."
Ta bưng thuốc đến, đẩy cửa ra. Tiếng gọi lập tức im bặt.
"Nương tử, không cần lo cho ta. Ta sắp khỏe rồi."
Ta ngồi xuống, từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho chàng. Sau cùng nhét vào miệng chàng một viên mứt ngọt.
"Không cần lo cho ngươi?" Ta nhướng mày.
"Ừm ừm." Chàng gật đầu lia lịa.
Ta cầm bát bước ra ngoài.
"Ôi chao, đau c.h.ế.t ta rồi! Nương tử à, chân của phu quân sắp què rồi!"
Ta đẩy cửa quay lại, tiếng than lập tức im bặt.
Ta đặt bát xuống đi đến bên giường Mạnh Dật: "Cho ta xem, rốt cuộc bị ở đâu?"
Ta cúi xuống định cởi quần chàng.
"Nương tử! Nương tử!" Mạnh Dật đỏ mặt, lăn vào trong chăn trốn.
Ta thở dài, ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không phải vẫn ổn đấy sao? Hôm đó ta nhìn rất rõ, ngươi đánh Tạ Thần Ninh vừa nhanh vừa chuẩn, toàn nhắm vào chỗ hiểm. Hắn từ nhỏ chỉ biết đọc sách, cùng lắm là cào rách da ngươi chút thôi. Lúc hai người bị triệu vào cung, ta còn thấy ngươi chẳng hề hấn gì."
Thế mà về đến nhà, chàng lại kêu đau chân. Đau đến mức như sắp c.h.ế.t đến nơi.
“Nương tử...” Chàng lại lăn ra đất, nắm lấy tay áo ta, giọng yếu ớt: “Nàng có bỏ rơi ta không?”
Diễn xuất của chàng so với Lạc Lăng Sương, thật sự còn kém xa. Ta lắc đầu: “Không.”
Chàng lại hỏi: “Vậy ta hỏi nàng, tại sao nàng nhìn ta đáng thương như thế này lại không thấy giống lúc ta đánh Tạ Thần Ninh?”
“Sau khi nàng và Tạ Thần Ninh ly hôn, nàng vào cung tìm dì. Dì đã nói với nàng điều gì đó về ta, đúng không?”
Hóa ra là chuyện đó. Ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra ngoài.
“Nương tử...”
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ trở về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hôm đó, Hoàng hậu nương nương có nhắc đến Mạnh Dật. "Ôi... con không biết thằng bé ra sao đâu."
Người ghé tai ta, khẽ nói bốn chữ: “Đoạn tụ chi phích.” (ý chỉ thích nam nhân)
Vì vậy lúc đó, ta thực sự nghĩ... chàng là người phù hợp nhất.
Không phải tranh giành vợ bé, không phải lo chuyện con cái. Không yêu đương dây dưa, không bàn chuyện tình cảm. Chỉ cần giúp chàng giữ vị trí chính thê.
Có lẽ đợi chàng lớn hơn một chút, sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, để người lớn yên lòng.
“Nương tử... ta thật sự không biết nàng đã biết chuyện này. Trước khi thành thân, dì chưa từng nói với ta một lời nào. Ta không cố ý lừa nàng đâu.”
Ta tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Mạnh Dật lúc này chân không đau nữa, eo cũng chẳng mỏi, cứ quanh quẩn bên ta.
“Nương tử, nàng từng nói sẽ không bỏ rơi ta mà... Nương tử, ta không thích đàn ông, cũng không thích đàn bà. Ta không thích ai cả... ta chỉ...”
Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, như sắp khóc: “Chỉ thích nàng.”
Tay ta khựng lại. Ta nhìn chàng.
Ta biết chứ. Ta đâu phải trẻ con ba tuổi, ai nói gì cũng tin. Ta cũng có mắt.
Điều khó giấu nhất trên đời là cơn hắt hơi sắp bật ra, và ánh mắt yêu thương. Ngày nào cũng bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, nóng rực như lửa, sao mà không nhận ra cho được.
Mạnh Dật bỗng chùng xuống, ánh sáng trong mắt vụt tắt. Chàng buông tay áo ta, lùi lại vài bước, lúng túng:
“Ý ta là... nếu đổi lại là nàng nắm tay áo ta, nàng có để tâm không?”
Ta khẽ nói: “Bây giờ, có lẽ ta chưa thể thích chàng như cách chàng thích ta. Ta cũng không chắc sau này có thể yêu chàng như vậy không. Ta không biết mình còn có thể yêu một người hết lòng như xưa nữa không. Nhưng ta biết... tấm lòng chân thành, không nên bị chà đạp. Và ta muốn thử.”
Ta nhìn Mạnh Dật: “Chàng có bằng lòng không?”
Đôi mắt vừa mới u ám của Mạnh Dật lập tức đỏ hoe. Chàng bước lên, ôm chặt lấy ta.
Sống mũi ta cũng cay xè. Ta vỗ nhẹ lưng chàng:
“Vậy còn không mau giúp ta thu dọn? Chàng giả bệnh làm lỡ biết bao việc rồi. Chúng ta nên thu xếp cho xong, rồi lên đường đến Nam Cương thôi.”
Ngày lên đường, rất đông người đến tiễn. Người không nỡ nhất là Hoàng hậu nương nương. Bà kéo riêng Mạnh Dật ra, nói chuyện thật lâu.
Cuối cùng, bà nhét vào tay ta một tấm lệnh bài, có cái này thì không cần giấy thông hành, có thể tự do đi lại giữa các thành trấn lớn.
Bà dặn: “Nếu có bị ấm ức, nhất định phải trở về kinh tìm ta.”
Lúc ta vừa lên xe ngựa, không biết có phải ảo giác không, hình như có người chống gậy, chân tập tễnh, nhảy lò cò về phía cổng thành.
Rồi có tiếng gọi vội vã: “Hầu gia!”
Tiếp đó là tiếng vó ngựa đuổi theo sau xe.
“Thanh Y! Thanh Y!”
Giữa tiếng bánh xe lăn đều, vang lên tiếng gọi mơ hồ: “Thanh Y...”
Mạnh Dật quay đầu lại, nhìn ta một cái. Ta cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng sớm rực rỡ. Một chàng trai mặc áo giáp, dáng vẻ oai phong, cong mày cười với ta.
Ta không hề quay đầu lại.