Hậu Tâm

Chương 10: Hương máu tế trời



Lễ tế trời năm Vĩnh Thịnh thứ tám, trời trở rét sớm. Buổi lễ diễn ra tại đàn Vân Giao, ngoài hoàng thành.

Theo lệ, Hoàng hậu hoặc một phi tần được sủng ái sẽ đại diện nội cung dâng lời khấn nguyện, thay mặt thiên hạ cầu cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.

Kỳ lạ là — hậu cung không có Hậu nên lẽ đương nhiên Hoàng quý phi sẽ đích thân chủ trì nhưng nàng ta lại viện cớ "trúng phong hàn" không thể tham dự.

Hoàng thượng ra chiếu:

“Triệu Dụ Tần — người có đức hạnh, từng được khen thưởng giữ gìn phép tắc hậu cung — thay mặt đọc tế văn.”

Một chiếu thư… như một lưỡi d.a.o mài sẵn.

Hai hôm trước lễ, một cung nữ lạ mặt được điều sang Diên Hy cung, nói là hỗ trợ chỉnh sửa lễ phục trong buổi tế.

Cô ta đem đến một hộp gấm chứa áo nghi lễ màu trắng ngà, thêu mây tía, viền chỉ vàng.

Tuy nhiên — chỉ vàng trên cổ áo có vết đứt, và một túi nhỏ giấu bên dưới lớp lót, chứa… một mẩu xương đỏ thẫm, tẩm huyết.

Triệu Dụ Tần nhìn thấy khi thử y phục. Nàng lập tức hiểu: đây không phải nghi lễ. Đây là một buổi tế máu.

Trong tín ngưỡng cổ, đem huyết vật lên đàn tế là điều cấm kỵ lớn nhất. Nếu nàng mặc lễ phục đó, đọc tế văn… sau khi mọi việc bị vạch trần, nàng sẽ bị xem là làm ô uế nghi lễ, tội “xúc phạm thiên mệnh”.

Tội này — xử c.h.é.m không cần tra xét.

Đêm đó, nàng đến thư phòng của Phó Trầm.

Không khóc lóc. Không cầu cứu.

Chỉ đặt chiếc áo lên bàn, hỏi:

— Kẻ nào gài bẫy ta?

Phó Trầm nhìn lớp vải tẩm m.á.u khô, ánh mắt trầm xuống.

— Người đưa lệnh triệu cung nữ tên là Lý Tích Nhàn. Thân tín của Tạ quý phi.

— Ngươi dám chắc?

— Chắc chắn. Không những thế, ta còn dám chắc một điều nữa: Hoàng quý phi không chỉ muốn đẩy người vào chỗ c.h.ế.t vì lễ phục, mà còn muốn người chứng kiến Hoàng thượng tận tay ban án tử.

Triệu Tinh Hà cười nhạt:

— Vậy thì hay. Ta sẽ không chết… mà sẽ bắt họ c.h.ế.t vì chính âm mưu của mình.

Sáng sớm, sương phủ trắng cả đất trời. Đàn Vân Giao giăng lụa vàng, chuông đồng ngân dài, tiếng trống tế vang từng đợt.

Triệu Tinh Hà xuất hiện trong bộ lễ phục màu xanh lam ngọc, đơn giản hơn bộ y phục màu trắng ban đầu, nhưng có thêu chữ "An" bằng chỉ vàng nơi tay áo.

Nàng xin đổi lễ phục với lý do:

“Lúc thử áo, phát hiện đường chỉ có vết đứt, sợ ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của buổi lễ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế khẽ gật.

Tạ Dung ở phía sau, sắc mặt thoáng trắng bệch.

Nghi lễ bắt đầu. Khi nàng đọc tế văn, từng chữ như khắc vào không trung:

“Thiên uy cao rộng, lòng người như suối. Nếu ai khiến m.á.u oan đổ xuống đàn, thì sẽ bị thiên địa soi xét.”

Câu cuối không nằm trong bản gốc.

Nhưng nàng cố tình thêm vào.

Cả sân đàn lặng đi trong thoáng chốc.

Sau buổi lễ, Hoàng thượng được mật báo: phát hiện m.á.u khô và xương người trong áo tế cũ — chiếc áo Triệu Dụ Tần từ chối mặc.

Tin này lập tức được Hoàng thượng sai người điều tra.

Kết quả: Cung nữ Lý Tích Nhàn thừa nhận “theo lệnh Hoàng quý phi”, đã giấu vật tế vào áo.

Cả triều rúng động.

Tạ Dung bị gọi vào cung, chưa kịp nói đã bị lệnh giam lỏng chờ điều tra.

Triệu Dụ Tần… trở thành người đầu tiên vượt qua một cuộc mưu hại ngay giữa quốc lễ — mà vẫn giữ được lòng dân, giữ được sự kính trọng.

Tối hôm đó, Diên Hy điện vắng người.

Phó Trầm đến, không lời, chỉ đưa cho nàng một bản sao — lệnh ân xá năm xưa dành cho Lê phủ, từng bị ép bỏ không ban hành.

Hắn nói:

— Ta lấy từ tay cố nhân. Giữ nó, đến lúc cần dùng.

Nàng khẽ hỏi:

— Vì sao giúp ta đến mức này?

Hắn ngẩng đầu.

— Vì năm đó… ta ngồi dưới mái hiên Lê phủ, nghe một tiểu thư nói: “Nếu huynh không la, muội sẽ không gọi người.”

Và vì từ lúc ấy, ta biết… nếu có một nơi gọi là nhà, thì ở đó có người tin ta không phải kẻ đáng chết.

Lần đầu tiên, mắt nàng đỏ hoe. Nhưng không khóc.

Nàng chỉ hỏi:

— Còn nếu ta không phải người ấy?

Phó Trầm đáp:

— Vậy thì… ta sẽ khiến người ấy phải là nàng. Cả đời này.