Hậu Tâm

Chương 9: Gương vỡ, tay còn máu ai



Sau tấu sớ của Phó Trầm, triều đình buộc phải cho người đối chiếu lại thư khố và bản cung thư đã xử Lê phủ.

Một bản tấu khác lập tức được phát hiện — hai bản có cùng nội dung, nhưng phần ký tên khác nhau.

Bản công bố trước triều đình năm đó, người ký tên cuối cùng là Cố tể tướng.

Còn bản cất trong Đông Các — nơi lưu giữ văn bản thật — lại ghi tên Tô đại học sĩ, người đã c.h.ế.t ngay sau vụ án Lê phủ.

Triệu Tinh Hà nghe tin, gần như c.h.ế.t lặng.

Tô đại học sĩ… là người từng đến Lê phủ vào ngày cuối cùng, tự nhận là bằng hữu, bảo sẽ “giúp phụ thân nàng minh oan” nếu giao bản sổ thật.

Kết cục — cha nàng bị xử trảm.

Giờ mới biết, người đó đã ký vào bản tấu tử hình cho Lê phủ.

Nàng đến tìm Phó Trầm. Trái tim đã không còn đủ tỉnh táo để che giấu.

— Ngươi nói… ngươi nợ ân tình Lê phủ. Vậy ngươi có biết ai đã tráo bản tấu?

Phó Trầm nhìn nàng thật lâu.

— Người nghĩ là ta sao?

— Ta nghĩ… ngươi biết. Nhưng ngươi không nói.

Phó Trầm cười nhạt:

— Ta biết, đúng. Người đạo tấu thư thật sự… là một kẻ không ai ngờ đến. Nhưng chưa đến lúc đưa hắn ra ánh sáng. Nếu bây giờ khai ra, chỉ e Lê gia vẫn là kẻ c.h.ế.t oan, mà hắn lại được đẩy qua biên thùy làm Thừa sử, vĩnh viễn thoát khỏi lưỡi gươm công đạo.

Triệu Tinh Hà cắn răng:

— Vậy ngươi muốn ta chờ đợi đến bao giờ?

— Đến khi có quyền. Có bằng chứng. Có người nghe lời người, không chỉ vì người là phi tần, mà vì người thực sự có tiếng nói trong triều.

Nàng bật cười lạnh:

— Làm sao để có tiếng nói đó?

Hắn đáp không do dự:

— Lên làm Hoàng hậu.

Sau một đêm dài suy nghĩ, Triệu Tinh Hà quyết định làm một việc… mà chính nàng cũng không ngờ bản thân mình có đủ can đảm đến vậy.

Nàng xin được diện kiến Cố tể tướng, nay đã lui về ở ẩn tại biệt phủ phía nam kinh thành.

Bất ngờ thay, lời thỉnh cầu của nàng được chấp thuận.

Cố tể tướng đón nàng trong thư phòng. Tóc hắn đã bạc đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

— Dụ Tần nương nương… hay phải gọi là… Lê tiểu thư?

Nàng khựng lại.

— Ông biết?

Hắn gật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— Ta biết. Nhưng năm đó… ta không thể giúp cha người.

— Không thể hay không muốn?

— Ta từng nắm giữ cả huyết mạch tiền triều. Nhưng một khi người chống lưng cho ta bị giáng chức, ta chỉ là một tờ giấy không ai buồn đọc. Nếu lúc đó lên tiếng, ta cũng sẽ c.h.ế.t theo.

Triệu Tinh Hà nhìn ông ta rất lâu. Rồi khẽ cười buốt giá:

— Vậy là… ông chọn sống.

Còn cha ta — chọn c.h.ế.t mà không cúi đầu.

Cố tể tướng thở dài, đưa cho nàng một bản sao cũ kỹ.

— Đây là thư riêng của Tô đại học sĩ, viết tay, thú tội về vụ tráo tấu. Hắn đã định giao cho ta… nhưng chưa kịp giao, đã bị g.i.ế.c để bịt đầu mối.

Tim nàng siết lại.

— Là ai giết?

Cố tể tướng im lặng, chỉ nói:

— Người hay hỏi Phó Trầm. Hắn biết rõ hơn ta.

Đêm ấy, sau khi về Diên Hy cung, nàng ngồi trước gương rất lâu.

Tờ thư tay cũ nằm trong lòng. Mảnh giấy năm mười ba tuổi — “Nếu có cơ hội, ắt sẽ đền đáp” — nằm cạnh đó.

Tất cả đều là thật. Nhưng trong lòng nàng, lại không biết điều gì là giả.

Nàng bắt đầu nghi ngờ:

Phó Trầm... có từng g.i.ế.c người bịt miệng? Có từng che giấu vì toan tính lớn hơn ân nghĩa?

Nhưng cũng chính hắn — là người duy nhất giữ nàng sống sót giữa bao cạm bẫy. Là người dõi theo nàng từng bước trong vòng xoáy cung cấm hiểm nguy này.

Nàng viết một hàng chữ lên mặt bàn phủ sương:

“Nếu hôm ấy ta không cứu huynh, huynh sẽ chết.

Nếu hôm nay ta không tin huynh, ta sẽ sống sót.

Nhưng không có cái nào khiến ta thấy dễ chịu.”

Nửa đêm, một bóng áo đen lặng lẽ đến trước cửa Diên Hy cung.

Không vào. Không nói.

Chỉ đặt xuống một chiếc hộp gỗ — bên trong là bức họa cũ nàng từng vẽ năm xưa ở Lê phủ: một cánh rừng trúc, một mái hiên, một người áo xám ngồi tựa gốc cây.

Tờ giấy kèm theo viết:

“Ta không phủ nhận. Năm đó là ta.

Ta cũng không biện minh. Có những kẻ đáng chết, nhưng nếu ta phải c.h.ế.t để đưa sự thật ra ánh sáng… ta sẽ làm.

Chỉ xin nàng, đừng hận ta trước khi hiểu hết mọi chuyện.”

Ký tên: Phó Trầm.