Sau lễ tế trời, Hoàng thượng cho mở một yến tiệc nhỏ trong điện Thượng Hòa, chỉ mời bảy phi tần có danh vị và ba đại thần thân cận.
Dụ Tần, theo lẽ, được mời với tư cách “người giữ công lớn” trong lễ tế.
Nàng đến trễ hơn nửa khắc đồng hồ — do kiệu chở bị sự cố trên đường. Ai nấy đều thầm nghĩ nàng cố tình phá vỡ cung quy để tạo sự nổi bật, nhưng Hoàng thượng chỉ khẽ nói:
— Người đến rồi là được. Không cần đa lễ.
Nàng quỳ xuống tạ, đôi mắt sáng dưới ánh đèn. Lúc ngẩng đầu, bất giác đối diện ánh mắt của Hoàng đế — không lạnh, không giận… mà có gì đó như trầm mặc, như nhìn một bức họa khó dứt mắt.
Sau buổi tiệc, Dụ Tần được truyền vào điện Dưỡng Tâm, “bàn việc chọn gấm vóc cho lễ Tịch Điền đầu năm” — một chuyện chưa từng do tần phi phụ trách.
Nàng đến. Cửa điện vắng. Chỉ có Hoàng đế đang ngồi bên bàn, uống trà.
Không hề có giấy tờ nào về gấm vóc.
Ngài chỉ chỉ ghế đối diện:
— Ngồi đi. Trẫm muốn… uống trà nàng pha một lần nữa.
Nàng rót trà, không nói gì.
Im lặng rất lâu, Hoàng đế mới cất giọng:
— Trẫm không thường nhớ tên người. Nhưng tên nàng… ta nhớ, từ yến thu năm trước. Khi nàng đứng cuối hàng, không nói một lời… mà trẫm lại nhìn một lần, rồi hỏi Phó Trầm: “Người đó là ai?”
Nàng khựng tay. Nhịp tim thoáng d.a.o động.
— Lúc đó, trẫm không hiểu vì sao. Nay thì hiểu.
— Vì sao? — nàng hỏi khẽ.
— Vì trong hậu cung này, tất cả người đều mong được thấy, được biết, được nhớ. Chỉ có nàng… là khiến ta muốn tự đi tìm hiểu.
Một câu nói nhẹ nhàng, mà rơi xuống giữa tim nàng như một tiếng chuông.
Vài ngày sau, nội quan đưa chiếu chỉ ban “thị tẩm” cho Dụ Tần.
Cả hậu cung rúng động.
Người ta thì thầm: “Chắc sắp phong Phi vị.”
Dụ Tần vẫn đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng trong đêm ấy, không ai biết — sau khi nàng vào Dưỡng Tâm điện, cửa không đóng hẳn. Ánh nến chỉ le lói, hương trà thanh nhạt.
Hoàng thượng ngồi đó, tóc đã xõa một lọn, khoác áo bào mỏng.
Ngài không gọi nàng lên giường. Chỉ hỏi:
— Nếu ta không phải vua, nàng sẽ gọi ta là gì?
Nàng đáp khẽ:
— Là người… từng giúp ta sống. Nhưng không thể yêu.
Ngài cười rất nhẹ:
— Còn nếu ta vẫn là vua, nhưng từ bỏ hậu cung… chỉ giữ một người?
Nàng nhìn thẳng vào mắt ngài. Rồi hỏi lại:
— Nếu thần thiếp chỉ là một bóng ma đội lốt kẻ khác — thì người giữ ta, hay giữ danh vị?
Im lặng.
Sau cùng, Hoàng thượng nói:
— Ta không cần nàng yêu ta. Nhưng cần nàng ở bên, đủ mạnh mẽ để bước tiếp cùng ta.
Hậu vị không phải để giam, mà để cho thiên hạ hiểu: người ta kính nể không chỉ vì xuất thân… mà vì từng bước nàng đi.
Đêm đó, không có long sàng, không có cởi xiêm y, không có “giao hoan”.
Chỉ có hai người — một kẻ là vua, một người là kẻ từng mang thù — ngồi đối ẩm đến khi trời sáng.
Về lại Diên Hy điện, nàng đứng rất lâu dưới hiên.
Đêm đó, nàng nhận được một chiếc hộp từ thư phòng Phó Trầm.
Bên trong là một cuốn sách — gấp sẵn trang — ghi rõ danh sách năm xưa 5 người tham gia phán quyết án oan của Lê phủ.
Người đứng đầu danh sách, là người nàng không ngờ nhất:
Phụ thân ruột của Tạ Dung – Tạ Khâm.
Tờ giấy kèm theo chỉ viết:
“Người muốn g.i.ế.c nàng, không phải vì ghen. Mà vì giấu xác.”