Đêm đầu tháng chín, sương đọng nặng trên mái ngói Diên Hy. Gió thu lướt qua hành lang đá, cuốn theo hương sen cuối vụ, mỏng manh như tiếng thở dài dưới rèm.
Triệu Tinh Hà đang chép lại một đoạn tấu mẫu thì nghe tiếng cung nữ hốt hoảng bên ngoài:
— Có người ngã ở Thường Phúc viện! Hình như là Hiền phi nương nương!
Nàng ngẩng đầu.
Thường Phúc viện nằm phía tây cung Cảnh Dương, nổi danh là nơi yên tĩnh nhất hậu cung, chủ viện là Hiền phi Chu thị — một trong ba người có tước vị cao nhất sau Hoàng quý phi, nhưng từ lâu đã rút khỏi tranh sủng, ít ra mặt, cũng hiếm khi xuất hiện trong yến tiệc.
Nàng gấp tấu thư lại, không nói gì, chỉ khoác thêm áo choàng, bảo cung nữ đi lấy hòm thuốc.
Khi tới nơi, trong sân chỉ còn một cung nữ đang run rẩy quỳ dưới đất. Trên bậc thềm đá, Hiền phi nằm nghiêng, váy lụa vướng vào chân bậc, tay vẫn nắm chặt vạt váy đã rách một nửa.
Triệu Tinh Hà quỳ xuống, kiểm tra mạch đập, may thay vẫn đều, chỉ là trật khớp nhẹ nơi mắt cá chân.
Nàng dịu giọng:
— Người đâu. Chuẩn bị nước ấm, lấy ít rượu xoa, ta sẽ xoa bóp cho nương nương.
Cung nữ kia ngẩng đầu, vừa thấy mặt nàng thì kinh hoảng:
— Dụ… Dụ Tần nương nương?!
Nàng không đáp, chỉ bảo:
— Lúc này, ai là nương nương không quan trọng. Cứu người là trước hết.
Hiền phi tỉnh lại lúc nàng đang băng bó. Đôi mắt hạnh hơi nhíu lại vì đau, nhưng đáy mắt vẫn bình tĩnh lạ thường.
— Là… Dụ Tần?
Triệu Tinh Hà gật đầu. Không lễ nghi rườm rà, chỉ khẽ nói:
— Chân nương nương bị trật khớp, ta đã nắn lại. Nhưng vài hôm sau phải dùng trụy cốt thang, không nên đi lại nhiều.
Hiền phi lặng im một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi:
— Vì sao cô lại đến?
— Vì nghe tin người bị ngã.
Một câu nhẹ như nước, nhưng lại khiến Hiền phi khựng lại.
Nàng gượng cười:
— Hậu cung này… hiếm có người nào bằng lòng ra tay giúp đỡ mà không chút mưu mô, toan tính.
Triệu Tinh Hà cúi đầu:
— Vì ta từng ngã, và không ai đưa tay.
Không khí thoáng trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiền phi nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ thu, không gợn sóng. Hồi lâu, mới cất giọng khẽ khàng:
— Ngươi không giống người trong cung.
Nàng đáp:
— Vì ta từng sống ngoài cung rất lâu.
Hiền phi im lặng, rồi bỗng mỉm cười:
— Ngươi giống một người ta từng biết.
Nàng không hỏi là ai.
Chỉ đứng dậy, dặn dò cung nữ về thoa thuốc, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc bước qua cửa, giọng Hiền phi khẽ vang lên:
— Dụ Tần.
Nàng dừng lại.
Hiền phi nhìn nàng thật lâu, rồi nói:
— Nếu một ngày nào đó ngươi gặp chuyện khó, có thể đến Thường Phúc viện. Ta không giúp được nhiều, nhưng… vẫn có thể châm trà, lắng nghe.
Triệu Tinh Hà cúi đầu.
Không nói đa tạ. Chỉ là một cái cúi đầu rất thấp, như một khúc cung lặng giữa ngã rẽ hậu cung.
Đêm ấy, ở Diên Hy điện,
Nàng trở về phòng rất khuya. Gió bên ngoài đã lạnh, nhưng trong lòng nàng có một thứ gì đó vừa mới chớm nở — không phải là niềm vui, mà là… một khe sáng.
Trong hậu cung, kết giao là một nghệ thuật.
Không cần đồng minh cầm gươm. Chỉ cần người đứng bên, không đ.â.m sau lưng.
Triệu Tinh Hà ngồi xuống án thư, mở tủ gỗ lấy ra một bản khải cũ. Giữa ánh nến, nét chữ mờ mờ hiện lên: một đoạn tấu ghi về ngân khố bị chỉnh sửa vào Vĩnh Thịnh năm thứ ba.
Tên người ký bị làm mờ.
Nàng khẽ vuốt tay lên, lòng thầm nghĩ:
“Muốn lấy lại sự thật, không thể vạch trần một lần.
Phải để bọn chúng… tự trồi lên từ vũng bùn chúng tạo ra.”
Ngoài cửa sổ, một bóng người thoáng lướt qua.
Không lên tiếng.
Không để lại gì.
Nhưng nàng biết: có người đang canh giấc cho nàng… như từng được nàng canh dưới hiên trúc năm xưa.