Hậu Tâm

Chương 13: Vết cắt không liền



Hôm ấy trời đổ cơn mưa nhẹ từ sớm, sương chưa tan đã bị gió cuốn lạnh. Bên trong hậu cung, các viện lớn nhỏ đều cho đóng cửa sổ, chỉ còn hương trầm lững lờ như khói trên mặt nước.

Triệu Tinh Hà vừa hồi cung từ buổi thỉnh an thì thấy Tiểu Dao – cung nữ thân cận – đang đứng đợi dưới hành lang.

— Nương nương, có tin từ Thái Y viện. Lão thái y từng chữa bệnh cho Trường Minh cung vừa bị điều về Đông viện.

— Bị điều? Vì sao?

— Nghe nói phạm lỗi kê sai thuốc, suýt khiến một tần vị ngã bệnh. Nhưng có người bảo... thật ra là vì lão từng chữa cho Hoàng quý phi năm xưa, giờ tuổi cao, trí nhớ kém, dễ buột miệng.

Nàng khựng lại.

Một ý nghĩ lóe lên. Triệu Tinh Hà không nói gì, chỉ chậm rãi bảo:

— Chuẩn bị chút bánh sen, ta muốn đi dâng lễ cảm tạ lão thái y — nhân khi người còn chưa rời cung chính.

Lão thái y họ Tôn, tóc bạc như sương, ngồi trong viện nhỏ gió lùa, mắt lờ đờ vì thuốc, nhưng vừa thấy Triệu Tinh Hà đến thì chống gậy đứng dậy hành lễ.

Nàng ngăn lại, khẽ cười:

— Tôn thái y không cần đa lễ. Ta tới chỉ để dâng lễ cảm tạ, năm trước có một toa thuốc ngài từng kê cho ta, rất hiệu nghiệm.

Lão gật gù, định đáp lời thì chợt nhíu mày:

— Thứ lỗi… ta không nhớ rõ gương mặt… Dụ Tần nương nương…

— Không sao. Ta nghe nói ngài từng làm ở Trường Minh cung năm xưa?

— Phải, phải… năm đó quý phi nương nương còn trẻ, sức khoẻ không ổn… nên ta được giao chăm sóc cho người.

— Không ổn thế nào?

Nàng hỏi rất nhẹ, như vô tình.

Nhưng lão thái y bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng lay động.

Một lúc lâu sau, ông mới đáp bằng giọng khàn khàn:

— Cơ thể không giữ được mạch huyết ổn định… tử cung yếu bẩm sinh, lại từng dùng sai dược, nên không thể dưỡng thai.

— Vậy… chưa từng mang thai?

Lão thái y gật đầu.

Triệu Tinh Hà im lặng.

Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngớt. Lá rụng rơi lộp độp xuống nền đá, như tiếng thở dài bị nén lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm đó, nàng về rất trễ. Trong tay là một mảnh giấy cũ, ghi dòng dược thư từng dùng cho Hoàng quý phi.

Một trong các thành phần chính là hương phấn long não, dùng để giữ hương thơm cơ thể và tinh thần an ổn, nhưng nếu dùng lâu dài, có thể gây bào mòn niêm mạc tử cung.

Nàng nhìn dòng chữ nhỏ ấy, bất giác nghĩ tới lần đầu tiên thấy Tạ Dung:

Người đàn bà ấy đẹp như tranh, thơm như hương sen đầu mùa, nụ cười luôn dịu dàng như sương mai — nhưng chưa từng có một đứa con.

Một cung phi quyền thế, không con nối dõi, lại chưa từng bị thay thế.

Một Hoàng thượng đầy uy lực, lại chưa từng thị tẩm nàng ta.

Tất cả… quá yên tĩnh để là sự thật.

Sáng hôm sau, tại Thường Phúc viện,

Hiền phi mời nàng đến, lấy cớ tạ ơn vụ cứu giúp hôm trước. Trong sân tre đổ bóng lên nền cẩm thạch ướt, trà thơm rót trong chén men ngọc, còn ấm hơi nóng.

Hiền phi nhìn nàng một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi:

— Dụ Tần có từng nghĩ… vì sao Hoàng quý phi không có con?

Nàng không giấu, chỉ khẽ gật.

— Có. Và ta nghĩ... đó là điều cố tình.

Hiền phi cười khẽ.

— Có người sinh ra để làm thê tử. Có người… để làm hậu. Nhưng cũng có kẻ… chỉ để làm bức bình phong.

Triệu Tinh Hà không nói gì.

Chỉ khi rời khỏi viện, nàng khẽ thở dài trong lòng:

“Nếu người đó không từng được yêu, thì thứ quyền quý ấy, thật ra… chỉ là một lồng giam dát vàng.”

Về đến Diên Hy cung, Triệu Tinh Hà lặng lẽ viết vào sổ tay một dòng:

“Tạ Dung không có con.

Tạ gia vẫn không lo sợ.

Chứng tỏ... họ đang nắm giữ một bí mật lớn hơn cả dòng m.á.u nối ngôi.”

Và cũng lúc ấy, một tin lặng lẽ lọt đến Diên Hy:

Tạ Khâm — phụ thân của Tạ Dung — vừa ngầm dâng sớ xin kiểm tra sổ ngân khố cũ.

Một lần nữa, bàn tay cũ… bắt đầu tái hiện vết máu.