Hậu Tâm

Chương 14: Bóng trong gương



Tháng mười, mưa ngừng hẳn. Nắng hanh vàng như màu lụa cũ, trải xuống hành lang đá xanh một thứ tĩnh lặng dễ vỡ.

Triệu Tinh Hà gọi Tiểu Dao vào, bảo:

— Hôm trước ta có nghe Hiền phi nhắc đến một nữ quan từng dưới trướng Cố Tể tướng, là người chép khải tấu cho khâm sai năm Vĩnh Thịnh ba… Ngươi dò hỏi giúp ta, người ấy còn sống không?

Tiểu Dao do dự:

— Nô tì nghe nói, người đó… chính là Lâm lệnh sử — nay đã bị giáng làm cung phụng bên Thái Miếu, suốt ngày chỉ chép bia đá, không được rời khỏi cổng ngoài.

Nàng khẽ gật:

— Vậy mượn cớ cần người chép kinh thư, mời bà ấy vào Diên Hy điện.

Chiều hôm đó, Lâm lệnh sử tới. Bà ta là một phụ nữ trung niên, dáng gầy gò, mắt hơi mờ, nhưng tay vẫn vững vàng. Vừa thấy Triệu Tinh Hà, bà thoáng sững người, rồi cúi đầu thật thấp.

— Dụ Tần nương nương gọi... lão thân không biết có làm phiền?

— Không. Ta chỉ muốn nhờ người chép một bản "Đại học Diễn nghĩa" tặng cho Thái tử.

— Thái tử? — Bà vô thức lặp lại.

Nàng mỉm cười:

— À, đương nhiên chưa lập thái tử. Nhưng tương lai sẽ có mà thôi.

Bàn tay Lâm lệnh sử run khẽ, nhưng vẫn gật đầu.

— Lão thân sẽ làm.

Khi trà đã nguội lần thứ hai, Triệu Tinh Hà khẽ hỏi:

— Bà từng là người chép khải tấu cho Cố Tể tướng?

Lâm lệnh sử khựng lại, rồi đáp:

— Phải. Nhưng đã bị cách chức từ lâu.

— Vì sao?

Một khoảng lặng dài.

Cuối cùng, bà nói thật khẽ:

— Vì ta đã viết một bản khải… không bao giờ đến được tay bệ hạ.

Triệu Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt bà:

— Bản khải ấy… ghi tên ai?

Giọng bà lạc đi:

— Công bộ thị lang Lê Hạo.

Lâm lệnh sử kể:

Năm ấy, khâm sai điều tra vụ ngân khố thất thoát ở vùng biên, theo lời tố cáo từ thương nhân Nam Cương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng khải tấu đầu tiên — bản gốc do bà viết — ghi rõ: thủ phạm thật sự là một liên minh ngầm giữa Tạ Khâm và hai quan thương Bắc Lộ.

Bản tấu được niêm phong, nhưng trong đêm, đã bị đánh tráo.

Sáng hôm sau, một bản khải mới xuất hiện — nội dung gần giống, nhưng tên bị thay: Tạ Khâm biến mất, thay vào đó là… Lê Hạo.

Lâm lệnh sử bị gọi lên, không ai nghe lời bà biện hộ. Cố Tể tướng bị bãi chức không lý do, còn bà bị đày ra ngoài miếu chép văn bia suốt hai mươi năm.

Triệu Tinh Hà trầm giọng:

— Có ai còn sống… để chứng kiến đêm đó?

Lâm lệnh sử đáp:

— Chỉ có một người — tiểu thái giám trông coi thư khố, tên là Lục Bình. Nhưng nghe nói đã bị điều ra doanh trạm ở biên cảnh.

Triệu Tinh Hà ghi lại cái tên ấy.

Khi tiễn bà ra cửa, nàng khẽ nói:

— Bà có sợ không?

Lâm lệnh sử cười buồn:

— Ta sống thêm ngày nào cũng là thừa rồi. Nhưng nếu có người chịu nghe lại sự thật… thì coi như ta chưa sống uổng.

Đêm hôm ấy, gió đầu đông lùa qua hành lang khiến rèm cửa Diên Hy khẽ động. Khi nàng đang sắp xếp lại những mảnh ghép rối ren, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau án thư:

— Cuối cùng cũng có tên xuất hiện rồi.

Nàng không quay lại.

— Huynh nghe lén nãy giờ?

— Ta vẫn luôn ở đây. Không nghe… thì làm sao biết người sắp tự đào mộ tổ nhà người khác?

Triệu Tinh Hà khẽ cười.

— Ta phải đào. Vì cha mẹ ta bị chôn trong mộ của kẻ khác.

Phó Trầm bước đến gần, đặt một hồ sơ nhỏ trước mặt nàng.

— Đây là lệnh điều tra ngầm từ bộ Hình, về vụ giao dịch trái phép ngân khố năm đó. Có chữ ký của Lục Bình. Hắn… chưa chết.

Triệu Tinh Hà khựng lại.

— Vậy là…

— Hắn đang bị giam ở trạm gác Tây Lăng. Có người đang bịt miệng hắn. Nhưng giờ… có ta.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt lạnh như nước hồ thu.

— Huynh giúp ta?

Phó Trầm không đáp. Chỉ lặng lẽ đặt tay lên bản khải tấu cũ.

— Ta giúp Lê Tịnh Nhược. Không phải Dụ Tần.