Hôm ấy, hậu cung vừa nhận được chỉ dụ mới: Bệ hạ sẽ đích thân chọn bài vịnh mùa đông cho Hoàng hậu tương lai — như một lời ngầm báo chuẩn bị lập hậu.
Tin tức lan khắp, Tạ quý phi cho mở yến tiệc nhỏ ở Trường Minh cung, mời không ít tần phi đến, ngoài mặt là “giao hảo”, thực chất để cảnh cáo.
Triệu Tinh Hà cũng có tên trong danh sách.
Nàng đến muộn nửa khắc. Trong sân, tuyết rơi nhè nhẹ phủ lên nền đá, trắng đến lạnh người. Bên trong, Tạ Dung mặc y bào thêu loan vũ, môi son đỏ như máu.
— Dụ Tần cũng đến rồi à. Đang nói chuyện về vịnh thơ, chẳng hay muội muội thích thể loại nào?
Triệu Tinh Hà cười nhạt:
— Nếu là thơ… ta thích thơ khuyết danh. Vì thơ có tên thường mang sắc son, còn thơ vô chủ… mới giữ được mùi m.á.u thật sự.
Mọi người sửng sốt.
Chỉ có Tạ Dung thoáng nhíu mày, rồi bật cười:
— Dụ muội càng lúc càng có ý tứ sâu xa. Bệ hạ chắc hẳn rất thích.
Nàng không trả lời, chỉ đặt xuống bàn một quyển sách mỏng:
— Món quà nhỏ. Gọi là “chút tâm ý” với Hoàng quý phi.
Tạ Dung mở ra. Là bản sao một khải tấu cũ — không có nội dung chính, nhưng mục đích rõ ràng: nhắc nhở nàng ta rằng “đã có người bắt đầu đào lại quá khứ”.
Sau buổi yến tiệc, Tạ Dung ngồi một mình trước gương, mặt không đổi sắc, nhưng tay đã siết chặt đến trắng bệch. Nửa đêm, nàng sai cung nữ thân tín đi gặp cha mình – Tạ Khâm.
Tạ Khâm vừa nghe con gái thuật lại, mặt tái xanh.
— Có thật bản sao đó tồn tại?
— Là bản sao lại, nhưng không rõ đã lấy từ đâu. Cha… chuyện năm xưa, có ai còn sống không?
Tạ Khâm nghiến răng:
— Có một tên thái giám… Lục Bình. Hắn biết việc ta tráo khải tấu. Nếu để hắn mở miệng…
— Cha phải g.i.ế.c hắn.
Tạ Khâm gật đầu.
— Ta sẽ cho người diệt khẩu đêm nay.
Cùng lúc đó, ở Tây Lăng trạm, Phó Trầm cưỡi ngựa suốt hai ngày, đến được trạm giam Tây Lăng dưới danh nghĩa điều tra án sai triều đình.
Tên cai trạm thấy giấy lệnh có dấu nội cấm, không dám ngăn cản. Hắn dẫn chàng đến một căn phòng tối ẩm, mùi m.á.u cũ còn vương trên nền đất.
Trong góc, một nam nhân gầy rộc, râu mọc dài, mắt sợ hãi nhìn ánh đuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Lục Bình? — Phó Trầm hỏi.
Người kia rụt vai, lắc đầu lia lịa:
— Không… không phải… ta không biết gì cả…
Phó Trầm cất một túi nhỏ ra khỏi tay áo, trong đó là một bản chép tay có dấu ấn cũ kỹ.
— Đây là bút tích của ngươi vào năm Vĩnh Thịnh thứ ba. Chữ “Bình” trong nét ký cuối, ngươi quên sao?
Lục Bình ngừng thở. Lặng đến gần một phút, rồi bật khóc.
— Ta không cố ý… năm ấy, Tạ Khâm bắt ta mở thư khố. Ta không dám cãi… chỉ là… chỉ là…
Phó Trầm trầm giọng:
— Chỉ là ngươi giao bản thật ra, để chúng tráo vào bản giả?
Hắn gật đầu.
— Phải… ta đã thấy. Đêm ấy… không chỉ Tạ Khâm… còn có một người nữa… là đại thần thân cận của Thượng thư bộ Hộ. Họ bàn bạc rằng phải diệt Lê gia, để chôn vụ ngân khố.
Phó Trầm hỏi:
— Ngươi có bằng chứng không?
Lục Bình run rẩy lôi từ vạt áo trong ra một mảnh da cũ — là niêm phong thư khố gốc. Trên đó, vẫn còn mờ vết huyết đỏ và chữ ký thật: “Lê Hạo”.
— Ta giữ nó… để phòng khi có ngày cần rửa tội.
Phó Trầm nhận lấy, ánh mắt trầm như nước đọng đáy giếng.
— Ngươi sẽ được sống. Nhưng… phải đứng ra làm chứng.
Tại Diên Hy cung, Triệu Tinh Hà đang châm trà, bỗng thấy cánh cửa khẽ mở.
Phó Trầm bước vào, tay cầm bản da niêm phong.
— Có bằng chứng rồi.
Nàng lặng lẽ nhận lấy. Nhìn thật lâu.
— Cha ta… cuối cùng cũng có thể lên tiếng.
Phó Trầm nhìn nàng, dịu giọng:
— Người còn định đi xa đến đâu?
Nàng không đáp, chỉ rót trà, khẽ nói:
— Nếu năm xưa bọn họ có thể vu oan, thì giờ đây… ta cũng có thể khiến họ nhận lấy từng lời nói dối của chính mình.