Hậu Tâm

Chương 16: Một lần thị tẩm



Đêm đó, khi gió vừa đổ về phía nam, Triệu Tinh Hà được tuyên triệu vào Ngự Thư phòng.

Nàng không hỏi lý do, chỉ nhẹ nhàng thay xiêm y, khoác thêm áo choàng lông. Tiểu Dao run rẩy:

— Nương nương... đây là lần đầu bệ hạ truyền gọi người vào Ngự Thư phòng…

Nàng khẽ gật:

— Ừ. Nhưng là đêm đầu, không phải đêm cuối. Không có gì phải sợ.

Tại Ngự Thư phòng, Hoàng thượng mặc cẩm bào đen thêu long văn, ngồi trước án thư, ánh đèn chiếu lên mặt gương đồng phản chiếu bóng chàng— sắc lạnh như tuyết ngàn năm.

Triệu Tinh Hà quỳ gối hành lễ.

Chàng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng thật lâu.

— Dụ Tần… vẫn luôn khiến trẫm tò mò.

Nàng bình thản đáp:

— Thần thiếp là người không có gì nổi bật.

— Sai rồi. — Chàng đứng dậy, bước chầm chậm về phía nàng. — Chính vì không nổi bật… nên mới khiến người khác muốn chạm vào.

Giọng chàng thấp, nhưng không lạnh. Tay đưa ra, nhẹ nhàng nâng lấy cằm nàng.

Ánh mắt ấy – có cả nỗi khát khao lẫn dè chừng – như thể chàng đang nhìn một giấc mộng sắp tan.

Chàng cúi xuống. Môi chạm vào môi nàng, chậm rãi mà ngập ngừng, như thử đo lòng người qua độ ấm của hơi thở.

Triệu Tinh Hà không tránh.

Nhưng cũng không đáp lại.

Chỉ đứng yên, để mặc làn môi kia dò dẫm nơi mép môi, rồi lướt xuống cổ nàng.

Hoàng thượng nghiêng đầu, chậm rãi hôn lên phần da ngay sát xương quai xanh — nơi cổ áo lụa vừa chạm.

Nụ hôn ấy mang theo hương quế, vị trà, và cả sự chiếm hữu ngọt ngào xen lẫn bất an.

— Tinh Hà… — chàng gọi tên nàng, giọng khản khàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— …

— Nàng… không nhìn ta.

Nàng khẽ run, nhưng vẫn không ngẩng đầu. Mắt nhìn về tấm bình phong có vẽ cành mai đang nở.

Chàng dừng lại. Bàn tay vẫn đặt trên eo nàng, nhưng không siết nữa.

— Nàng đang nghĩ đến ai?

Một khoảng im lặng dài.

Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng nói:

— Bệ hạ... thật sự muốn nghe không?

Chàng buông nàng ra, lùi một bước. Nụ cười trên môi tan đi, chỉ còn ánh mắt dằn vặt.

— Ta muốn… nhưng sợ.

Triệu Tinh Hà ngẩng đầu, đôi mắt bình thản đến lạnh lùng.

— Vậy thì... đừng hỏi.

Chàng quay đi. Mùi gỗ trầm trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.

Một lúc sau, chàng mới cất giọng:

— Lui xuống đi. Đêm nay... không cần ở lại.

Nàng cúi người, hành lễ. Khi xoay người bước đi, đôi tay vẫn còn run, nhưng ánh mắt thì chưa từng lệch khỏi đường thẳng.

Trên đường về Diên Hy cung, Tiểu Dao đón nàng ở cổng, vừa thấy nàng bình an trở ra thì mừng rỡ.

— Nương nương... bệ hạ có giữ lại không?

Nàng khẽ lắc đầu.

— Có giữ.

— Vậy…

— Nhưng người... không giữ được lòng ta.