Một đêm đầu thu, trăng gác đỉnh lầu, sương phủ khắp sân ngoài. Trong tẩm điện, Triệu Tinh Hà ngồi một mình thắp đèn, trước mặt là chồng kinh thư chưa chép xong. Nàng gác bút, rót một chén trà nguội, khẽ nhắm mắt lại.
— Nương nương còn chưa ngủ sao? — Giọng Tiểu Dao vang lên, nhẹ như bước chân của gió.
Nàng không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp:
— Dao nhi… hôm nay là sinh thần của muội.
Tiểu Dao sững người. Nàng đã quên mất, đến chính bản thân cũng chẳng nhớ rõ mình sinh vào ngày nào nữa. Nhưng chủ tử vẫn nhớ.
Triệu Tinh Hà ra hiệu cho nàng ngồi xuống, đoạn khẽ nói:
— Muội theo ta đã mười năm rồi nhỉ?
Tiểu Dao gật nhẹ. Mười năm, từ một đứa bé mười hai tuổi rách rưới, trở thành người thân tín nhất của Dụ tần.
— Muội có từng hối hận? — Triệu Tinh Hà hỏi, giọng mơ màng — Khi chọn đi theo một người như ta, không danh phận, không tương lai?
Tiểu Dao lắc đầu, ánh mắt rất kiên định:
— Nếu không có người, Tiểu Dao đã mất đi ý chí sống sót mà c.h.ế.t ở vùng biên. Mạng này là của người, nô tỳ không có gì phải hối tiếc.
Năm đó, sau khi cả Lê gia bị diệt, một cô bé tên Tịnh Nhược lang thang trong đêm tối, bị truy sát trên đường đến kinh thành. Lúc nàng ngã xuống vách đá, tưởng như sắp lìa đời, một cánh tay nhỏ nhắn kéo nàng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Đừng chết… người không được chết…
Giọng nói của một đứa trẻ — run rẩy, yếu ớt — nhưng chứa đầy sự nài nỉ.
Nàng tỉnh dậy trong căn nhà hoang, miệng đắng nghét, vết thương đau buốt. Cạnh nàng là một tiểu nha đầu tóc rối bù, gương mặt bẩn thỉu, nhưng tay vẫn run run đắp thuốc.
— Muội tên là Tiểu Dao. Phụ thân muội từng là ngự y trong cung, trung thành với Lê gia. Nhưng bị g.i.ế.c cùng cả nhà… Muội… cũng đang lẩn trốn.
Từ đó, hai đứa trẻ — một là tiểu thư mất nhà, một là con gái trung thần — nương tựa vào nhau mà sống. Trải qua đói khát, sợ hãi, bị truy đuổi… rồi tìm thấy chốn dung thân ở Dương Châu, từ từ vạch ra kế sách để tiến cung với một thân phận mới.
Nàng nhập cung với thân phận tú nữ, còn Tiểu Dao trở thành cung nhân, chờ đợi thời cơ để điều tra vụ án năm xưa.
Tiểu Dao rót cho nàng một chén trà khác. Không nói gì, nhưng ánh mắt đỏ hoe.
Triệu Tinh Hà mỉm cười:
— Dao nhi, nếu có một ngày ta đi rồi, muội không cần đi theo nữa. Ta muốn muội… sống một đời của riêng mình.
Tiểu Dao mím môi:
— Nhưng… nương nương là cả đời của nô tỳ.
— Vậy… lấy phần đời còn lại mà sống cho cả hai chúng ta. Có được không?
Câu nói rơi xuống, như giọt nước thấm vào đất khô cằn. Không ai nói thêm gì nữa. Chỉ có ánh trăng tràn vào, rọi bóng hai người — một ngồi, một đứng — hòa thành một đường sáng lặng thinh.