Hậu Tâm

Chương 18: Vây mà không đánh



Gió cuối đông thổi mạnh qua sân điện, quét theo cả mùi gỗ mục trong thư khố, gợi nhớ những tờ khải tấu từng bị vùi lấp năm nào.

Trường Minh cung mấy hôm nay khóa cửa suốt. Tạ Dung bị bệnh nhẹ, nhưng vẫn kiên quyết không truyền thái y. Người trong cung đồn rằng quý phi đang “nhập thiền, cầu phúc cho Hậu vị”.

Hoàng thượng không nói gì, nhưng cho người mang đến Diên Hy điện một tập “bài danh phi tử hậu cung có đức hạnh nổi bật” – để chọn người đàm đạo, nhưng ai cũng hiểu đó là danh sách sơ tuyển Hoàng hậu.

Trong danh sách đó, có tên của Dụ Tần.

Chiều hôm đó, tại Diên Hy cung, Triệu Tinh Hà ngồi trước án thư, tay lật từng tờ danh sách, mắt vô cảm. Mấy dòng chữ được viết nắn nót, điểm đầy hoa văn, nhưng nàng nhìn qua đã biết: đây không phải danh sách ngẫu nhiên.

Là một cái bẫy.

Một cái bẫy được bày ra ngay chính diện — để thử xem nàng có tham không.

Tiểu Dao thì thào:

— Nương nương... người đứng đầu danh sách...

— Không phải ta. — Triệu Tinh Hà khẽ đáp. — Mà là Hiền phi.

— Vậy... người muốn rút lui?

— Lùi cũng chết, tiến cũng chết.

Nàng cười nhạt.

— Vậy thì cứ đứng yên. Để họ cuống lên trước.

Tối hôm đó, tại Thường Phúc viện, Hiền phi nhận được danh sách liền cho mời Dụ Tần đến uống trà. Lúc nàng bước vào, người trong viện đã lui hết, chỉ còn một bàn trà và một ánh đèn mờ.

Hiền phi cười:

— Trà hôm nay... hơi đắng. Nhưng là thật. Không có mật.

Triệu Tinh Hà đáp:

— Đắng thì tỉnh. Ngọt mới dễ say.

Cả hai nhìn nhau, không ai nói về danh sách, nhưng đều hiểu rõ: từ giờ, từng hơi thở trong hậu cung đều sẽ bị soi xét.

Một lúc sau, Hiền phi khẽ nói:

— Có tin, Tạ đại nhân đã âm thầm dâng sớ đề nghị điều chỉnh thứ bậc phi vị hậu cung. Có vẻ muốn đẩy ta xuống “Thuận nghi”.

Nàng cười.

— Vậy thì ông ta chuẩn bị lộ mặt rồi.

Ngay lúc ấy, nàng không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt sáng ngời đang tò mò nhìn nàng từ sau rèm lụa.

Một bé trai khoảng bảy tuổi, dung mạo khôi ngô, đôi mắt trong như nước mùa thu, bước ra chắp tay lễ phép:

— Mẫu phi nói nương nương từng là ân nhân của người, con là Trần Duệ, xin đa tạ ân cứu giúp.

Nàng hơi sững người. Không ngờ lại là tứ hoàng tử – con trai duy nhất của Hiền phi.

Cậu bé không chỉ thông minh mà còn trầm tĩnh lạ thường, rất nhanh đã làm quen và bày tỏ yêu thích với Dụ Tần:

— Nương nương có thể dạy con chơi cờ vây không? Mẫu phi nói con chơi không bằng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tinh Hà mỉm cười nhẹ, khẽ cúi đầu:

— Nếu điện hạ không chê, ta nguyện cùng người chơi một ván.

Từ đó về sau, mỗi khi Dụ Tần ghé qua Thường Phúc viện, đều có một đôi mắt ngóng chờ.

Mối cảm tình ấy, tự nhiên như ánh nắng rơi xuống giếng cạn.

Cùng lúc đó, ở Tạ phủ, Tạ Khâm đang ngồi trong thư phòng, tay run lên vì giận.

— Con tiện nhân đó... lại được vào danh sách lập Hậu?!

Mưu sĩ bên cạnh dè dặt:

— Dụ Tần gần đây rất được Hoàng thượng trọng dụng. Lại kết giao với Hiền phi. Nếu cứ để thế này...

— Không được! — Tạ Khâm gằn giọng. — Vậy thì để ta... cắt đứt tay nàng ta trước khi ả động đến cổ ta!

Hắn hạ lệnh: cho người loan tin trong hậu cung rằng Dụ Tần xuất thân hèn mọn, ghi hồ sơ sai lệch. Đồng thời, sai người mua chuộc thái y cũ để dựng chứng cứ nàng… bị vô sinh do bệnh cũ.

Nếu không thể đánh vào danh, thì đánh vào huyết mạch.

Tại Diên Hy cung, Tiểu Dao chạy vội tới phòng nàng, hốt hoảng:

— Nương nương! Có kẻ loan tin người từng bị bệnh tử cung, không thể sinh con, hồ sơ vào cung cũng bị tráo!

Triệu Tinh Hà mặt không biến sắc.

— Chuyện là như thế nào?

— Thái y viện đã có người ngấm ngầm xét lại hồ sơ.

Nàng nhếch môi.

— Vậy thì để ta... dẫn họ đi tìm bản thật.

Đêm đó, Phó Trầm lặng lẽ giao vào tay nàng một túi hồ sơ cũ.

— Đây là hồ sơ thật – viết bằng tay của cha người. Có đóng dấu phủ Tri sự.

Nàng nhìn chàng thật lâu, rồi nhẹ giọng:

— Đa tạ.

Chàng gật đầu, sắp quay đi thì nàng gọi lại:

— Phó Trầm.

— Gì?

— Nếu một ngày ta không còn là ta nữa...

— Thì ta vẫn ở đây.

Nàng khựng lại, mắt hơi đỏ.

— Đừng như vậy.

— Nhưng ta vốn là như vậy.