Ngày tuyết đầu mùa rơi xuống kinh thành, tiếng trống trong Tử Cấm Thành vang lên dồn dập.
Chiếu chỉ được ban ra giữa trưa, trong sự ngỡ ngàng của toàn hậu cung:
“Dụ Tần – Triệu thị, đức hạnh đoan chính, tư chất hiền minh, nhiều lần hỗ trợ Hậu cung xử lý nội vụ, đặc cách thăng làm Dụ Phi.”
Tiểu Dao quỳ sụp, nước mắt rơi lã chã:
— Nương nương, người… người được phong phi rồi!
Triệu Tinh Hà không cười. Chỉ khẽ gật đầu, như thể đây là điều nằm trong dự liệu.
Hiền phi đích thân đến chúc mừng, ôm lấy nàng một cái thật chặt, thấp giọng nói:
— Cẩn thận. Hôm nay cô tiến lên một bậc, đồng nghĩa với việc người khác… bắt đầu thấy cô là một mối đe dọa.
Nàng đáp:
— Ta biết. Nhưng ta… chưa từng leo lên bậc thang nào mà không giấu sẵn d.a.o trong tay áo.
Cùng lúc đó, ở phủ Đại Lý Tự, Phó Trầm đưa Lục Bình về kinh, bí mật giao cho bộ Hình.
Hoàng thượng đích thân phê lệnh:
“Mở lại hồ sơ vụ án ngân khố năm Vĩnh Thịnh thứ ba.
Người khai báo là Lục Bình – từng là nội thị coi giữ thư khố năm ấy.”
Cả triều rúng động.
Tạ Khâm mặt tái nhợt.
Tạ Dung… vỡ mộng.
Đêm hôm đó, một cung nữ cũ từng bị đuổi khỏi Diên Hy điện lén tìm đến Trường Minh cung.
Cung nữ đó thì thầm:
— Thưa quý phi, nô tỳ từng thấy Phó Trầm lén vào Diên Hy cung lúc nửa đêm…
— Và có lần… thần thấy ngài ấy cầm tay Dụ Phi.
Tạ Dung siết c.h.ặ.t t.a.y vịn:
— Giỏi lắm. Vậy thì để ta xem… Hoàng thượng sẽ nghĩ gì khi biết nữ nhân trong hậu cung của mình … lại tư thông với một nam nhân khác.
Sáng hôm sau, Thái giám thân cận bên Hoàng thượng dâng lên tấu khẩn:
“Có kẻ mật báo: Dụ Phi tư thông với Phó Trầm – người được phép ra vào nội cung, nhiều đêm lưu lại Diên Hy điện quá giờ quy định…”
Hoàng thượng không nổi giận.
Chỉ trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng, chàng lệnh cho triệu cả ba người: Dụ Phi, Phó Trầm, và người mật báo đến điện Chiêu Phong.
Tại điện Chiêu Phong, Triệu Tinh Hà đứng ở giữa, không cúi đầu cũng không run rẩy.
Hoàng thượng nhìn thẳng vào nàng:
— Có lời cáo buộc rằng nàng và Phó Trầm có mối quan hệ bất chính. Nàng… giải thích thế nào?
Nàng im lặng giây lát, rồi đáp:
— Thần thiếp không có gì phải giấu. Chúng thần quen biết từ khi chưa vào cung. Nhưng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Nhưng gì?
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt như d.a.o sắc:
— Nhưng chưa từng vượt qua ranh giới.
— Nếu có người chứng thực?
— Vậy thì… xin bệ hạ cho đối chất.
Phó Trầm tiến lên, ánh mắt vững vàng:
— Thần và Dụ Phi… từng là cố nhân. Nhưng từ khi nàng vào cung, chưa một lần thần bước quá cửa phòng sau giờ Tý.
— Nếu không tin, xin tra nhật trình cấm vệ — từng giờ có lưu lại chữ ký của thần.
Hoàng thượng ra hiệu.
Một lúc sau, thái giám mang đến sổ lục. Từng dấu khắc, từng thời gian, đều được ghi rõ.
Người tố cáo tái mặt.
Triệu Tinh Hà bước đến, lạnh lùng nói:
— Ngươi từng bị đuổi khỏi Diên Hy cung vì trộm ngọc bội. Nay lại bịa đặt vu khống, là vì ai sai khiến?
Cung nữ ấy sụp xuống, lắp bắp không thành tiếng.
Hoàng thượng ra lệnh:
— Đem ra ngoài, tra hỏi.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Hoàng thượng gọi nàng ở lại.
Trong điện chỉ có hai người.
Chàng chậm rãi nói:
— Nàng... chưa từng động tâm với ai trong cung?
— Không.
— Còn với ta?
Nàng đáp:
— Thần thiếp… động lòng kính trọng.
Chàng cười buồn:
— Nhưng không động tâm?
Nàng im lặng.
Một lúc sau, nàng nói:
— Nếu thần thiếp yêu người khác… liệu bệ hạ có để ta sống?
Chàng nhắm mắt.
— Nếu là người khác… ta đã không.
— Nhưng nếu là nàng… ta sẽ ghen đến rỉ máu.
— Rồi tha.