Cung Vĩnh Thọ nằm ở phía tây hậu cung, bốn mùa yên tĩnh, vườn cây rợp bóng, cảnh sắc thanh nhàn. Nhưng Triệu Tinh Hà biết rõ — nơi càng yên bình, mưu tính càng nhiều.
Trong viện có tám tú nữ. Người nào cũng từng có vài lần được Hoàng thượng để mắt, hoặc chi ít có chỗ dựa vững chắc trong triều. Một người như Triệu Tinh Hà, thân phận thấp kém, vừa bị điều tra xong vụ trúng độc, đột nhiên chen vào hàng ngũ ấy — tự nhiên như gai nhọn giữa lòng bàn tay.
Ngày đầu nàng bước chân vào viện, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người nàng. Có soi mói, có khinh thường, có hiếu kỳ. Nhưng tuyệt nhiên không ai mở miệng chào hỏi.
Chỉ có Uyển Nhi — con gái Hữu tướng — là mỉm cười bước tới:
— Muội muội vào đây là có phúc đấy, cảnh ở cung Vĩnh Thọ đẹp hơn Khôn Ninh cung nhiều.
Triệu Tinh Hà cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
— Đa tạ Uyển tỷ chỉ dạy. Mong được tỷ chăm sóc nhiều hơn.
Uyển Nhi nhìn nàng một lát, rồi cười nhạt:
— Cẩn thận đấy. Nơi này... người ta thích ngửi mùi m.á.u hơn mùi phấn son.
Ngày hôm sau, cung nữ mang lệnh bài tới gọi nàng ra Ngự thư phòng tiếp trà.
Chuyện này rất hiếm. Một tú nữ không phẩm vị như nàng, sao có thể hầu trà trước mặt Hoàng thượng?
Tin tức lan nhanh như gió thổi.
Khi Triệu Tinh Hà được đưa tới, Hoàng quý phi Tạ Dung đã ngồi sẵn ở đó.
Không giống lần đầu gặp ở điện Trường Minh, hôm nay nàng ta mặc trường y đỏ thắm, tóc cài trâm phượng vàng, ánh mắt dịu dàng nhưng trên môi lại mang nụ cười lạnh buốt.
— Hoàng thượng nghe nói ngươi giỏi pha trà, nên gọi tới để thử tài. Nhưng trước hết, bản cung cũng muốn xem một chút trà nghệ của ngươi cao minh thế nào.
Triệu Tinh Hà quỳ xuống, châm nước, làm nóng chén, chọn trà, điều nhiệt — từng động tác đều tỉ mỉ, khéo léo vô cùng. Mùi trà thanh mát bốc lên, hương sen thấm tận ruột gan.
Tạ Dung khẽ cười, chưa kịp nói gì thì bên ngoài vang lên:
— Bệ hạ giá lâm!
Hoàng đế bước vào. Ánh mắt lướt qua hai nữ nhân — một người kiêu sa quyến rũ, một người mảnh mai cung kính. Nhưng hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống, ra hiệu rót trà.
Triệu Tinh Hà dâng chén.
Hoàng đế nhấp môi, rồi khẽ hỏi:
— Tên ngươi là gì?
— Thần nữ là Triệu Tinh Hà.
Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ đặt chén xuống rồi phất tay áo bỏ đi.
Sau đó, nàng được ban thưởng một chiếc trâm bạc và một viên ngọc ủ tay.
Toàn cung xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tú nữ không phẩm vị, chưa từng thị tẩm, lại được ngọc quý ban riêng?
Càng nhiều người đố kỵ, càng nhiều ánh mắt đ.â.m xuyên sống lưng.
Đêm ấy, trong phòng nàng có kẻ lẻn vào.
Không phải kẻ trộm, cũng chẳng phải thích khách. Là một tiểu cung nữ trong viện, bị bắt quả tang đang lục lọi hòm gỗ đựng đồ riêng của nàng.
Cung nữ đó run lẩy bẩy:
— Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ làm theo lệnh người trên… nói là… nói là tìm đồ cấm!
Triệu Tinh Hà không nói. Chỉ nhẹ giọng hỏi:
— Ai sai khiến ngươi?
Cung nữ kia nhất quyết không chịu nói.
Sáng hôm sau, chuyện này đến tai Uyển Nhi. Nàng ta chỉ cười nhẹ:
— Không ai sai cả. Nhưng nếu muội thật sự vô tội, thì đâu sợ người ta tra?
Triệu Tinh Hà nhìn nàng:
— Nếu Uyển tỷ không sai người, thì dĩ nhiên muội không nghi ngờ gì.
Uyển Nhi khựng lại.
Một tuần sau, trong bữa cơm, có người đổ thuốc xổ vào bát canh của nàng. Cũng may khi nàng đi ngang qua phòng của Uyển Nhi, nghe thấy cô ta sai cung nữ thân tín của mình hạ thuốc vào chén canh của nàng nên nàng mới kịp thời đánh tráo bát canh đó với cô ta.
Uyển Nhi trúng thuốc, nằm liệt giường mấy ngày liền.
Lần này, nàng không im lặng nữa.
Nàng lập tức dâng sớ lên Hoàng thượng, không qua bất kỳ trung gian nào.
Trong sớ, nàng không xin điều tra, không xin trả lại trong sạch. Nàng chỉ viết:
“Nô tỳ thân hèn, không mong sủng ái. Nhưng nếu một kẻ chưa từng phạm tội cũng không được phép sống yên ổn trong cung, thì hậu cung này... chỉ nên giữ lại người biết hãm hại.”
Chiều hôm đó, Hoàng đế hạ lệnh trừng trị kẻ bỏ thuốc. Uyển Nhi bị khiển trách, giáng về hậu viện học lại quy chế. Cung nữ bên cạnh bị phạt 50 trượng.
Không ai nghĩ nàng sẽ phản công.
Cũng từ hôm ấy, Triệu Tinh Hà được sắc phong làm “Thường tại”, danh vị thấp nhưng là bước đầu danh chính ngôn thuận.
Trên mặt hồ yên ả, một đợt sóng đã khẽ động.
Và trong bóng tối, Phó Trầm nhìn nàng từ xa, chỉ thốt một câu:
— Cô giỏi hơn ta nghĩ.