Gió tháng chạp thổi tung cờ đỏ trước điện Thái Hòa – nơi Hoàng thượng cho mở phiên tạm luận vụ ngân khố năm Vĩnh Thịnh thứ ba.
Toàn bộ Bộ Hộ, Bộ Hình, Đại Lý Tự, cùng các quan Thái sử, Lễ bộ đều có mặt.
Và đặc biệt… có một người không phải quan đại thần, nhưng được mời vào.
Dụ Phi – Triệu thị.
Đến giờ Mão, Vương Nhữ, cựu thị lang Bộ Hộ, thân thể gầy rộc, bị hai lính áp giải vào điện.
Chỉ trong một đêm, tất cả tài sản bị niêm phong, vợ con bị bắt thẩm tra. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tinh Hà đứng bên cạnh Hoàng thượng, hắn như bị rút hết máu.
Hoàng thượng trầm giọng:
— Vương thị lang. Bản khải ngân khố năm Vĩnh Thịnh thứ ba, ai là người viết? Ai là người đóng dấu? Và… ai ra lệnh hạ bút?
Vương Nhữ quỳ rạp.
— Là thần. Là thần và Tạ Khâm…
— Nhưng người ra lệnh… là Đại học sĩ Lư Chính Thanh!
Toàn điện ồ lên.
Lư Chính Thanh – một trong Tam công, người nắm giữ chức vụ cao nhất trong Nội các suốt bốn triều vua.
Triệu Tinh Hà nhìn chăm chú, đôi mắt không hề chớp.
Vương Nhữ tiếp tục:
— Năm đó Lê Hạo phát hiện ngân khố bị điều đi không qua sổ sách. Ông ta phản đối. Nhưng bị ép cáo buộc tội dối trá, phản kháng triều đình.
— Bản khải giả… là do Lư công sai người viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Tạ Khâm chịu trách nhiệm truyền xuống Bộ Hộ.
— Thần… phụ trách đóng dấu tráo đổi.
— Sau đó, Lê Hạo bị hạ ngục, chưa kịp gặp ai… thì đã bị xử trảm.
— Ngọc ấn giả được ấn lên ba bản tấu. Một bản để nộp, một bản để giấu, một bản... để bị đốt đi.
Giọng hắn nghẹn lại.
— Là m.á.u của Lê đại nhân… đã in lên ngọc ấn đó.
Tạ Khâm bị áp giải khỏi phủ trong đêm.
Lư Chính Thanh phủ bị niêm phong, chức vị Tam công bị thu hồi.
Cả kinh thành ngỡ ngàng.
Trong cung, Tạ Dung bất tỉnh, tin đồn nàng có thể bị phế vị lan đi khắp nơi. Một tân phi thấp giọng:
— E là… Hậu vị sẽ chuyển sang tay khác.
Một người khác thì thào:
— Không ai xứng hơn… Dụ Phi.
Đêm ấy, trước ánh đèn, Triệu Tinh Hà mở bản khải cuối cùng. Trên đó, cái tên “Lê Hạo” đã bị xóa năm xưa, giờ được khắc lại bằng mực đỏ tươi.
Bên dưới, nàng ghi một dòng chữ:
“Người c.h.ế.t rồi, không thể nói.
Vậy thì để người sống…
viết lại bằng xương trắng.”