Hậu Tâm

Chương 23: Lập Hậu – máu không cầm được tay áo trắng



Lễ lập Hậu diễn ra vào ngày trời nhiều sương nhất trong năm.

Sương giăng kín cả mái ngói điện Thái Hòa, trắng đến mức như thể đang dâng một tầng lụa tang cho quá khứ, một lớp khói mỏng cho những kẻ từng c.h.ế.t oan trong đêm.

Triều thần quỳ kín trong điện. Ánh nến vàng nhạt phủ bóng lên những hàng ngọc trụ.

“Chiếu chỉ:

Dụ Phi – Triệu thị, đoan trang hiền đức, giúp nội trị yên ổn, hỗ trợ xử lý chính vụ.

Đặc cách phong làm Hoàng hậu.”

Nàng quỳ giữa điện, áo trắng thêu long văn viền bạc. Khi hai tay nâng lấy ngọc ấn, từng ngón tay nàng hơi run.

Một giọt nước rơi lên tay nàng.

Không phải lệ.

Mà là… mưa sương ngưng tụ thành giọt.

Giữa lúc mọi người nâng chén mừng Tân Hậu, một tiếng động lớn vang lên từ bàn ngự tọa.

Hoàng thượng… ngã gục, m.á.u trào ra từ khóe miệng.

Triều thần kinh hoảng. Các Thái y ùa tới. Đám người tản ra trong hỗn loạn.

Một tiếng hét vang lên từ phía bên trái:

— Trong rượu… có độc!

— Rượu được chuẩn bị từ Diên Hy điện!

— Người cuối cùng rót là… cung nhân thân cận của Hoàng hậu!

Một tên ngự sử quỳ thẳng giữa sân:

— Khởi bẩm Hoàng hậu, thần xin phép điều tra!

— Đây là đại lễ lập Hậu, mà bệ hạ gặp nạn, lòng dân sẽ loạn!

Tiểu Dao run rẩy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— Nương nương… rõ ràng mọi thứ đều kiểm nghiệm kỹ lưỡng rồi!

Triệu Tinh Hà không nói gì. Nàng chỉ nhìn chén rượu trên tay mình — cùng một hũ rượu, nàng uống không sao, vậy mà bệ hạ lại trúng độc.

Trong đêm ấy, khi các cánh điện bị phong tỏa để tra xét, Phó Trầm âm thầm tới Thái Y viện.

Hắn rút ra một mảnh giấy nhỏ từ dưới đáy một bình gốm cũ — bên trên có ghi một loạt thảo dược cực độc.

Phía dưới là ký hiệu... của một Thái y đã mất tích từ bốn hôm trước.

— Đây là người từng kê đơn cho Lê phu nhân năm xưa.

Phó Trầm rít khẽ:

— Vậy là hắn… vẫn còn người tiếp tay trong cung.

Đêm ấy, Triệu Tinh Hà không bước vào tân phòng.

Nàng ngồi giữa chính điện đã tắt đèn, bộ lễ phục vẫn còn trên người, nhưng tay đã dính m.á.u từ tấm lụa lau miệng của Hoàng thượng.

— Ngay trong ngày lập Hậu, có người muốn mạng người.

Nàng tự nói, ánh mắt lạnh đến nỗi có thể làm đông cả gió xuân.

Phó Trầm bước đến, quỳ xuống:

— Ta đã cho người canh chặt bếp chính. Sẽ tra được kẻ nào hạ độc.

— Không cần tra những cung nhân ấy.

— Hử?

Nàng nhìn hắn, chậm rãi nói:

— Muốn hạ độc Hoàng thượng, lại vào đúng ngày đại lễ…

Kẻ đó không cần g.i.ế.c bệ hạ. Chỉ cần khiến triều đình nghi ngờ ta.

— Mà người muốn ta không thể làm Hậu lâu dài…

— Phải là kẻ biết rất rõ chuyện năm xưa.