Hậu Tâm

Chương 24: Kẻ giấu mặt trong tấm rèm gấm



Gió thổi vào điện Thanh Tâm, cuốn lên mảnh rèm gấm thêu hoa ngũ sắc.

Triệu Tinh Hà ngồi giữa hàng chồng hồ sơ Thái Y viện.

Bỗng, nàng dừng lại ở một chi tiết:

Một vị thuốc tên “tử hoa phách” – cực hiếm, chỉ mọc ở đáy giếng đá vùng Nam Nhung, không có trong sách y truyền thống, nhưng có trong đơn thuốc gần đây của một ngự y.

Loại hoa này… là chất xúc tác kích độc trong rượu.

Phó Trầm nhanh chóng cho người kiểm kê kho thuốc — và phát hiện chỉ có một hũ nhỏ, bị ghi nhầm tên là “tử đằng hoàn”.

Chữ viết… là của một cung nhân phụ việc trong Thái Y viện, tên Lý Khinh.

Triệu Tinh Hà gọi Tiểu Dao đến.

— Ngươi còn nhớ cung nữ năm xưa bị Tạ Dung sai người đánh, ta từng xin tha?

— Là… Lý Khinh?

— Phải. Sau đó nàng ta được đưa vào Thái Y viện làm cung nhân quét dọn.

Phó Trầm đập bàn:

— Hắn cảm ơn ngoài miệng, nhưng hận trong lòng. Có thể đã bị Tạ gia mua chuộc từ lâu.

— Không phải Tạ gia.

Nàng cất giọng trầm.

— Tạ gia sụp đổ rồi. Nhưng người chống lưng cho hắn vẫn còn.

Một người… chưa từng bước ra ánh sáng.

— Người có nghi ngờ ai?

Triệu Tinh Hà đứng dậy, khẽ nói:

— Nếu ta nói… là người từng khuyên Hoàng thượng lập ta làm Hậu, chàng tin không?

Phó Trầm siết chặt nắm tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— Lư Chính Thanh đã bị giam.

— Không phải ông ta. Mà là người đứng sau… cả Lư Chính Thanh năm đó.

Một cái tên chậm rãi bật ra khỏi môi nàng:

— Tể tướng đương triều – Đỗ Văn Thanh.

Khi bị bắt, Lý Khinh cười khan, m.á.u rỉ từ khóe miệng:

— Ngươi nghĩ làm Hoàng hậu thì có thể đổi hết mọi sự sao?

— Đỗ tướng gia đã sớm nói: "Thứ được đẩy lên quá nhanh… sẽ rơi nhanh hơn."

Phó Trầm lạnh giọng:

— Hắn là ai với ngươi?

Lý Khinh cười lớn:

— Là người duy nhất từng cho ta một con đường sống.

— Ngươi nợ ơn người cứu sống, hay người cho ngươi thứ để g.i.ế.c người?

Lý Khinh bật cười, nhưng nước mắt rơi xuống:

— Có lẽ… là cả hai.

Trong lúc đó, Hoàng thượng đã qua cơn nguy kịch. Ánh mắt mờ mịt nhưng khi nhìn thấy nàng, giọng khàn đặc:

— Nàng... còn đó sao?

Nàng gật đầu:

— Thiếp chưa đi được.

Vì có kẻ… vẫn chưa chịu ra mặt.

Chàng cười khẽ:

— Ta biết.

Cho nên… mới lập nàng làm Hậu.