Hậu Tâm

Chương 25: Một tấm chiếu, phủ sạch máu ba đời



Trời mới tờ mờ sáng, Thanh Tâm điện đã sáng đèn suốt đêm. Trong điện, Triệu Tinh Hà ngồi một mình giữa ngổn ngang giấy tờ, ánh nến vàng nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt sau nhiều đêm không ngủ.

Một bản chép tay cũ được lật ra lần nữa — nét chữ cứng cáp, rõ ràng, là phê chuẩn điều động ngân khố Vĩnh Thịnh cách đây mười năm. Tên đóng dấu bên dưới: Đỗ Văn Thanh.

Phó Trầm vừa từ ngoài bước vào, phủi lớp sương đêm trên vai áo, khẽ đặt một bọc vải nhỏ xuống bàn: bên trong là con dấu của một thái y từng mất tích cách đây bốn ngày, cùng quyển sổ ghi đơn thuốc cũ, có nhắc đến tử hoa phách — loại độc từng khiến mẫu thân nàng héo mòn suốt hai năm trước khi lìa đời.

“Vậy là lưới đã đủ rồi.” Giọng nàng khàn đặc, nhưng vững.

Phó Trầm gật đầu. “Chỉ chờ một cú kéo lưới này nữa thôi.”

Triệu Tinh Hà siết chặt hai tay lại. Đôi tay từng mềm mại cầm bút vẽ, giờ chai sần bởi quyền lực và máu.

Buổi trưa hôm đó, Hoàng thượng ra chỉ triệu Đỗ Văn Thanh vào điện Thái Hòa. Triệu Tinh Hà, với tư cách Hoàng hậu vừa đăng vị, cũng có mặt.

Đỗ Văn Thanh bước vào, thần sắc điềm nhiên, áo mũ tề chỉnh, như thể không hề hay biết phía sau mình là một bức màn đang từ từ sụp xuống.

“Đỗ khanh,” Hoàng thượng mở lời, “năm xưa khi trẫm còn chưa đăng cơ, chuyện điều ngân khố Vĩnh Thịnh do ai phê chuẩn?”

Đỗ Văn Thanh khẽ cúi người, “Bẩm, là thần. Khi ấy thái tử còn chưa thành chính vị, nên việc chuyển vận đều do thần thay mặt xử lý.”

“Vậy khanh có nhớ,” Triệu Tinh Hà bước ra từ bên cạnh long ỷ, tay cầm bản sao phê chuẩn, “chuyến vận ấy tình cờ trùng thời điểm Lê đại nhân dẫn gia quyến hồi hương?”

Đỗ Văn Thanh hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua tờ giấy trong tay nàng.

“Có thể là trùng hợp,” ông ta đáp, giọng vẫn đều, “năm đó biên giới bất ổn, mọi tuyến vận đều phải đổi lộ trình.”

Triệu Tinh Hà gật đầu, đặt tờ giấy lên bàn ngọc, rồi nhẹ giọng: “Còn vị thái y tên Hàn Trường, là con rể họ xa của phu nhân ngài, từng đảm nhiệm điều trị cho Lê phu nhân suốt hai năm… ngài có nhớ không?”

Đỗ Văn Thanh không đáp. Trong mắt ông, lần đầu xuất hiện một tia hoảng hốt.

“Thái y ấy đã mất tích bốn ngày trước,” Hoàng thượng chen vào, giọng đã lạnh đi, “và hôm nay, người của Hoàng hậu đã tìm ra sổ y án cùng con dấu cá nhân dưới đáy giếng đá ở sau viện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trong sổ có ghi rõ,” Phó Trầm từ sau rèm bước ra, tay cầm trang giấy đã cũ, “tử hoa phách được dùng làm chất xúc tác gây suy nhược ngũ tạng. Chính là loại đã khiến Lê phu nhân từ khí huyết vượng thịnh thành kẻ bệnh triền miên, mất trí nhớ, rồi qua đời.”

Một khoảng lặng dày đặc bao trùm toàn điện.

“Khâm sai đã xác nhận sổ thật. Dấu cũng thật.” Hoàng thượng nói.

Đỗ Văn Thanh cười khan, nhưng tiếng cười nghe như kẽo kẹt xích sắt. “Vậy là các người đã bày sẵn mọi thứ rồi.”

Triệu Tinh Hà nhìn thẳng vào ông ta. “Không phải bày sẵn. Mà là gom đủ chứng cứ, vì ngươi che giấu quá khéo.”

Ông ta ngẩng đầu nhìn nàng, giọng lặng lẽ như gió: “Ta không ghét Lê Hạo. Nhưng ông ta… quá trong sạch. Mà trong sạch thì không hợp để làm trụ cột cho một ván cờ chính trị.”

“Cho nên ngươi đã g.i.ế.c cả nhà ông ấy, để dọn đường cho phe mình?”

“Ta chỉ... đẩy nhẹ một lần. Số mệnh họ vốn yếu ớt, không qua nổi một đợt sóng ngầm.”

Triệu Tinh Hà cười lạnh. “Đẩy nhẹ của ngươi là thế này hay sao? Nực cười thật.”

Hoàng thượng phán lệnh ngay hôm ấy: Đỗ Văn Thanh bị tước chức tể tướng, tịch thu toàn bộ gia sản, giáng làm thứ dân, lưu đày ở phương Bắc, cả đời không được bước chân vào kinh thành. Những người liên quan đến mạng lưới ngầm của ông ta đều lần lượt bị bắt, thẩm tra và xử lý. Lý Khinh — cung nhân từng hạ độc — bị c.h.é.m đầu giữa chợ Đông, phơi xác ba ngày để răn đe.

Mộ phần của Lê Hạo và phu nhân được đưa về miếu Trung Trực, sắc phong Trung Liệt đại nhân, được dân chúng trong ngoài thành thắp hương tưởng niệm. Còn Lê gia — được khôi phục danh phận, truy hoàn toàn bộ điền sản, và ban chiếu tuyên rằng từng chịu oan ức, triều đình xin tạ lỗi.

Triệu Tinh Hà đứng trước mộ cha mẹ, không khóc, không nói, chỉ đặt lên một nhành hoa cúc — loài hoa mẹ nàng thích nhất.

Gió thoảng qua, nàng chợt nghe như có giọng phụ thân vang lên từ trong gió:

“Tịnh Nhược, con lớn rồi...”

Nàng nhắm mắt lại, khẽ đáp:

“Phụ thân... mẫu thân... nỗi oan đã rửa.

Con sống tiếp được rồi.”