Sau khi được sắc phong, Triệu Tinh Hà lập tức trở thành kẻ bị soi mói nhiều nhất hậu cung.
Kẻ cười nhạo nàng là con chim sẻ hóa phượng hoàng, kẻ dè bỉu thì nói: “Chẳng qua là một ánh nhìn thoáng qua của bệ hạ, có gì đáng nói.” Nhưng ánh mắt ấy... lại đưa nàng chuyển khỏi Cung Vĩnh Thọ, đến ở tạm tại Diên Hy điện — nơi từng là chỗ nghỉ chân của quý nhân, gần ngay Trường Minh cung của Hoàng quý phi.
Mọi người đều hiểu: đây là kiểu "ân sủng treo đầu" — vừa thưởng vừa giết.
Triệu Tinh Hà không phản ứng, vẫn cẩn trọng hành xử, ngày ba bận hành lễ, không phạm cung quy, không nhận thêm ban thưởng.
Thế nhưng, tai họa chẳng cần nàng phạm lỗi.
Phải kể đến — trong một bữa tiệc hoa do Trường Minh cung chủ trì.
Đó là tiệc ngắm mai đầu mùa, chỉ mời mười phi tần có danh vị. Triệu Tinh Hà, với lý do “có tài pha trà, từng dâng trà trong yến tiệc”, được mời cùng tham dự.
Người ta nói đó là vinh dự. Nhưng nàng hiểu, nó giống một cái bẫy bày dưới cành mai.
Nàng vẫn đi.
Trong tiệc, Hoàng quý phi ngồi chủ vị, cười nói ôn hòa. Khi đến lượt Triệu Tinh Hà dâng trà, nàng ta khẽ hỏi:
— Triệu muội vẫn thích mùi hoa đào chứ?
Triệu Tinh Hà cúi đầu, tay không run:
— Dương Châu gần chốn sông nước, bốn mùa có hoa. Nhưng nay... thần thiếp chỉ thích mùi giấy mục và mực khô, dễ sống hơn.
Câu trả lời như con d.a.o giấu dưới áo lụa. Một số người khẽ cau mày, nhưng Hoàng quý phi chỉ mỉm cười, tỏ ý mỉa mai.
Tiệc tan. Cùng đêm đó, Lan Tần — người từng được bệ hạ ân sủng — đột ngột ngã bệnh sau khi dùng món điểm tâm có cánh hoa mai.
Tin đồn lan ra khắp cung. Đúng lúc đó, một cung nữ trong Diên Hy điện bất ngờ khai: “Mẫu hoa mai trong điểm tâm là do Thường tại Triệu thị đưa đến từ vườn sau.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Triệu Tinh Hà lập tức bị tra hỏi.
Nàng không biện minh, chỉ nhẹ nhàng bảo:
— Cung Diên Hy không trồng mai, chỉ có hoa cúc và sen khô. Nếu cần đối chứng, xin cho tra sổ vật liệu và nhật ký nhập kho.
Ngự sử đến tra, quả nhiên phát hiện: người giao hoa mai là cung nữ tên Vân Tịch, từng là người hầu riêng của Thẩm tần.
Nhưng kỳ lạ là… Vân Tịch đã “mất tích” từ sáng hôm đó.
Lời khai mất người, hoa mai không rõ gốc, thức ăn không ai dám chạm vào — tất cả như một bàn cờ chưa xếp đủ quân, mà vẫn muốn kết ván.
Chiều hôm ấy, có lệnh truyền Triệu Tinh Hà vào điện Trường Minh để nghe xét.
Trên đường đi, trời đổ mưa nhẹ. Gió rét lùa qua tay áo, nàng vẫn bước chậm rãi, không một chút hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi tới cửa điện, một cung nhân lặng lẽ trao tay nàng một mảnh giấy nhỏ.
Nét chữ mạnh mẽ, thẳng hàng:
“Đừng xin tội, cũng đừng kể khổ. Chỉ cần một câu: “Thần thiếp sẵn lòng chịu phạt, nhưng xin để điều tra trước khi định tội.”
Đủ để sống.”
Không đề tên.
Không cần đoán — là Phó Trầm.
Triệu Tinh Hà nắm chặt mảnh giấy, giấu vào tay áo, bước vào chính điện.
Hoàng đế ngồi trên cao, sắc mặt trầm lạnh. Hoàng quý phi có mặt, ánh mắt phủ sương.
Nàng quỳ xuống, không biện minh, không thở dài, không khóc lóc.
Chỉ chậm rãi thưa:
— Thần thiếp thân hèn, tài mọn. Nếu thực sự phạm sai, không mong tha thứ. Nhưng nếu có thể, xin được điều tra trước khi định tội — để giữ phép tắc hậu cung.
Không cầu sống, chỉ cầu phép công.
Lời nói ấy, rơi giữa điện như giọt nước trên đá lạnh, không vang lên nhưng khắc sâu.
Hoàng đế nhìn nàng rất lâu, rồi khẽ bảo:
— Nàng lui về trước. Chuyện sẽ được tra rõ.
Ba ngày sau, xác cung nữ Vân Tịch được tìm thấy ở giếng sau viện Lan Tần. Cổ có vết bầm, trong tay nắm một mẫu giấy nhỏ bị nhòe mực — tên người đưa nàng vào Diên Hy điện.
Không phải Triệu Tinh Hà.
Là người từng theo Thẩm tần — nhưng đã bị đuổi ra khỏi cung vì vi phạm cung cấm.
Hoàng đế hạ chỉ: Thẩm tần không đủ đức hạnh, giáng xuống làm quý nhân, ngày ngày chép kinh hối lỗi, Triệu Tinh Hà được minh oan. Đồng thời, vì “xử sự khiêm nhường, giữ gìn lễ nghi hậu cung”, nàng được tấn phong Tần vị, phong hiệu “Dụ”.
Cung Diên Hy đổi bảng hiệu.
Triệu Dụ Tần — từ một tú nữ vô danh, nay trở thành chủ viện.
Nhưng nàng biết rõ: phía sau mỗi bậc thang là một lưỡi d.a.o mài sắc.
Và trong phòng thư tối đêm ấy, nàng thắp nến, lấy tờ giấy cũ ra nhìn lại.
Nét chữ ấy, vẫn lạnh như gió đêm.
Nhưng trong tim nàng, có một tiếng “ừ” — chưa thốt ra thành lời.