Hậu Tâm

Chương 5: Một đêm giữa hai kiếp



Đêm đầu tiên ở Diên Hy điện, trời trở lạnh bất ngờ.

Triệu Tinh Hà tự pha cho mình một chén trà gừng, nhưng hơi nóng vừa áp lên môi đã bị gió lùa tắt. Căn phòng trống trải chỉ nghe tiếng giấy khẽ lay dưới đèn.

Nàng ngồi xuống bên bàn, mở hộp thư nhỏ để ghi chép lễ nghi, thì thấy bên trong có một mảnh giấy gấp đôi, giấy Tuyên Thành loại cũ, mực hơi nhòe, không đề tên.

“Đừng xin tội.

Đừng kể khổ.

Chỉ nói: ‘Thần thiếp xin được điều tra trước khi định tội.’

Vậy là đủ để sống.”

Chữ viết mạnh mẽ, quen thuộc, như đã từng lướt qua đời nàng trong một kiếp nào.

Triệu Tinh Hà chạm nhẹ vào nét mực đã khô, bất giác… một đoạn ký ức cũ dâng lên, mờ như khói trà.

Mười ba tuổi. Mùa đông, ở biệt viện phía Tây Lê phủ.

Đêm ấy, nàng đang đọc sách trong thư trai thì nghe tiếng động trong rừng trúc sau vườn. Khi ra xem, thấy một thiếu niên áo xám, cả người ướt mưa, vai bị thương, ánh mắt như thú hoang — lạnh lẽo mà tuyệt vọng.

Hắn định chạy, nhưng nàng nói nhỏ:

— Nếu huynh không la, muội sẽ không gọi người.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, mới khẽ ngồi xuống, gục đầu vào thân cây, nói:

— Ta không muốn chết. Nhưng cũng không còn nơi nào để về.

Lúc đó, nàng không hỏi hắn là ai. Chỉ len lén mang ra cho hắn một cái bánh nguội, một chén nước ấm, và một chiếc áo choàng cũ của cha.

Nàng cũng chẳng dám bật đèn. Hai người ngồi dưới mái hiên lạnh, chỉ nghe tiếng gió qua trúc và tiếng tim đập khe khẽ trong lồng ngực.

Rạng sáng hôm sau, hắn đã đi.

Chỉ để lại trong cuốn sách nàng đang đọc một mảnh giấy nhỏ:

“Nếu có cơ hội, ắt sẽ đền đáp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng gập mảnh giấy ấy lại, cất trong sách, không nói với ai.

Rồi biến cố ập đến. Cha nàng bị kết tội oan, phủ bị niêm phong, nàng thay tên đổi họ, lưu lạc đến Dương Châu chờ đợi thời cơ tìm ra chân tướng.

Thời gian cuốn trôi tất cả. Mảnh giấy năm xưa cũng thất lạc trong một lần chuyển nhà.

Nàng tưởng sẽ không bao giờ nhớ lại được.

Nhưng giờ đây, nét chữ trên tờ giấy không tên kia – nghiêng nghiêng mà kiên quyết – giống y như vậy.

Triệu Tinh Hà run nhẹ ngón tay.

— Là hắn sao? — nàng lẩm bẩm.

Lúc thiếu niên ấy bị thương, nàng chỉ thấy hắn thở dốc, mặt lấm bùn, lời nói cũng không rõ. Nay Phó Trầm là mưu sĩ nổi danh, kẻ lạnh lùng không ai dám nhìn thẳng – làm sao nối được hai người thành một?

Nàng lắc đầu, ép bản thân không nghĩ nữa.

Dù là ai đi nữa, thì người đó đã để nàng sống, trong một nơi mà sự sống còn đôi khi không nằm ở tài năng, mà ở một câu nói đúng lúc.

Triệu Tinh Hà đứng dậy, mở cửa sổ, nhìn ra sân viện đang lất phất mưa xuân.

Có thứ gì đó trong tim nàng – không phải là tình, không phải cảm động – mà là một thứ kết nối vô hình, như sợi tơ mảnh không nhìn thấy, nhưng vẫn luôn bền chặt suốt năm tháng.

Nàng không biết vì sao hắn giúp nàng.

Nhưng hắn biết. Và chỉ một mình hắn giữ bí mật đó.

Đêm đó, nàng không ngủ.

Nàng ngồi chép lại tấu thư mẫu ba lượt, viết đến khi tay đau, để ép mình nhớ: không ai có thể bảo vệ nàng mãi.

Một lần cứu mạng, là ơn.

Nhưng một đời được sống, phải là bản lĩnh của chính mình.

Và nếu thực sự là hắn...

Thì nàng nguyện: ngày biết được sự thật, sẽ trả lại món nợ đó – không bằng tình, mà bằng một lòng không phụ.