“Muốn làm chủ một nơi, không thể chỉ biết ẩn nhẫn. Phải biết lựa lúc mà hiển lộ nanh vuốt.”
Đầu thu, trời Diên Hy điện ít nắng. Những buổi sáng sớm thường có sương trắng lững lờ, khiến cả viện như khoác lên một tầng mộng mị.
Từ sau khi được sắc phong, Triệu Dụ Tần vẫn giữ lối sống giản dị. Không mời thợ thêu mới, không nhận thêm cung nữ, y phục vẫn là những bộ xiêm y màu nhạt không thêu hoa rườm rà.
Người ta nói nàng "không biết nắm lấy thời cơ". Nhưng chỉ có những kẻ thực sự dấn thân vào bàn cờ này mới hiểu — nàng đang dưỡng sức, chờ đợi.
Chiều hôm ấy, một nội quan dẫn theo vài cung nhân đến Diên Hy điện.
— Dụ Tần nương nương, bệ hạ có chỉ, đêm nay vào thị tẩm.
Cả viện im phăng phắc.
Nàng khựng tay lại giữa lúc đang viết tấu mẫu. Nàng chưa từng nghĩ việc này đến nhanh như vậy.
Từ đầu nàng đã không mong tranh sủng. Nhưng một khi đã đặt chân lên bàn cờ, thì mỗi nước đi — kể cả bước vào long sàng — cũng là một quân cờ nàng phải cẩn trọng chọn lựa.
Đêm đó, nàng được dẫn đến Dưỡng Tâm điện.
Hoàng đế đang phê tấu. Không nhìn nàng, cũng không cất lời. Chỉ đến khi cung nhân lui hết, hắn mới chậm rãi nói:
— Trẫm muốn nghe nàng đàn.
Nàng không ngờ đến. Nhưng vẫn gật đầu.
Trong điện có cây đàn tỳ bà đặt ở góc, đã lâu không dùng. Nàng lau sạch từng phím dây rồi ngồi xuống, bắt đầu dạo một khúc cũ — "Xuân khứ vô thanh".
Tiếng đàn nhẹ như mưa rơi, trầm như gió lướt qua mái đình.
Hoàng đế không nói gì, chỉ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghe. Đợi nàng đàn xong, hắn mới nhẹ giọng hỏi:
— Nàng từng học ở đâu?
— Là học khi còn sống ở Dương Châu, thần thiếp bán trà cho khách nghe nhạc.
— Hay thật. Đàn như tiếng nước chảy trong đêm.
Hắn không hỏi gì thêm. Đêm ấy, họ không làm gì cả. Chỉ ngồi đối ẩm, uống một bình trà Thanh Phong năm cũ, rồi nàng được đưa trở về.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để tin đồn lan ra khắp hậu cung.
Mấy ngày sau, Hoàng quý phi cho mời nàng đến Trường Minh điện.
Lần này, nàng không đi một mình. Trên đường tới điện, Phó Trầm đích thân đến chặn kiệu, đưa cho nàng một hộp nhỏ:
— Bên trong là bài thơ người viết khi còn ở Khôn Ninh cung. Ta giữ lại, giờ nên trả.
Nàng ngạc nhiên. Nhưng vẫn nhận lấy, khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— Tạ ơn Phó đại nhân.
Phó Trầm không nói gì. Chỉ cúi nhẹ đầu, rồi bước đi.
Nàng chưa kịp hiểu ý gì thì đã đến Trường Minh cung.
Trong điện, Hoàng quý phi vận y phục màu thanh thiên, dung nhan không hề tỏ vẻ tức giận.
— Dụ Tần đến rồi à. Gần đây thân thể tốt chứ?
— Tạ quý phi quan tâm, thần thiếp vẫn khỏe.
— Bệ hạ ban thưởng đêm thị tẩm đầu tiên, xem như ân sủng lớn. Nhưng ân sủng cũng như gió. Thổi vào nhà ai, người ấy phải học cách giữ cho mình không bay mất.
Triệu Tinh Hà cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ.
Hoàng quý phi mỉm cười:
— Ta sẽ tổ chức một buổi dâng hương cầu an ở điện Thái Hòa. Các tần phi đều phải tham dự. Dụ Tần là người mới, đứng đầu tổ dâng lễ.
Lời nói nhẹ tênh. Nhưng ai cũng hiểu — đây là thử thách thật sự.
Dâng hương ở Thái Hòa là nghi lễ long trọng. Nếu làm không khéo, dù chỉ sơ suất một nhành hoa, cũng có thể thành tội.
Triệu Tinh Hà cúi đầu đáp:
— Thần thiếp xin tuân mệnh.
Về đến Diên Hy cung, nàng mở hộp gỗ Phó Trầm đưa — bên trong là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ như khắc đá:
“Hoa hồng trắng không đặt cạnh đàn hương. Hương trầm năm nay dễ gây dị ứng. Nhớ đốt loại Cửu Long, không phải Hạ Lan.”
Chỉ hai câu ngắn, nhưng đủ để nàng hiểu — có người vẫn dõi theo nàng, vẫn nhớ từng điều nhỏ nhặt trong cung cấm.
Không cần nói rõ, cũng không cần cảm ơn.
Nhưng lần đầu tiên, nàng khẽ mỉm cười khi gấp mảnh giấy lại.
Đêm trước ngày dâng hương, trời đổ mưa phùn.
Triệu Tinh Hà không ngủ, nàng ngồi thắp nến, nhìn ra sân đêm tối. Lòng chợt nghĩ đến người thiếu niên năm xưa — gục bên gốc trúc, miệng nói “Ta không muốn chết”.
Nàng thì thầm:
— Còn ta… chưa từng được sống trọn vẹn.
Một lời nói không ai nghe. Nhưng ngoài cửa sổ, có bóng áo đen lướt qua rồi biến mất.
Trong bóng tối… có một người vẫn đang bước đi vì nàng.