Hậu Tâm

Chương 7: Lễ hương và lưỡi dao giấu trong khói



Lễ dâng hương cầu an được tổ chức vào ngày mùng ba tháng chín — tiết Trùng Cửu, ngày âm khí đẩy lên mạnh nhất, cũng là thời điểm hậu cung hay tổ chức lễ tẩy trược.

Triệu Tinh Hà được giao phụ trách hương án chính, thay mặt các phi tần chuẩn bị lễ vật, sắp xếp đội hình nghi lễ, lựa chọn hương liệu.

Một trọng trách thoạt nhìn có vẻ vô cùng “vinh dự” — nhưng thực chất là đẩy nàng đứng lên đầu mũi kiếm.

Hai ngày trước buổi lễ, quản sự dâng lên danh sách hương liệu đã được chuẩn bị sẵn. Đúng như lời Phó Trầm dặn, trong danh sách có hương Hạ Lan, lại được xếp đầu dòng, kèm dòng nhắc nhỏ: “Là loại được Tiên Hoàng ưa chuộng”.

Một cái bẫy quá rõ.

Nếu nàng dám đổi, là không tôn trọng Tiên Hoàng. Nếu không đổi, người bị dị ứng sẽ là Hoàng thượng — vì ai cũng biết năm ngoái từng có một lần ngài ho ra m.á.u sau lễ Xuân Tiêu, do dùng nhầm hương này.

Nàng suy nghĩ rất lâu.

Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ, nàng lặng lẽ đến trước Thái Hòa điện, ngồi dưới hành lang gạch lạnh.

Gió thổi lồng lộng.

Bóng một người từ trong tối bước ra, không gây ra một tiếng động.

— Chưa từng thấy ai lại đem thân ra chắn lưỡi kiếm như cô.

Giọng Phó Trầm vẫn trầm thấp như thường lệ, nhưng lần này lại phảng phất sự giễu cợt.

Triệu Tinh Hà không quay đầu lại. Nàng khẽ nói:

— Nếu là ngài… ngài sẽ chọn gì?

Phó Trầm đứng sau lưng nàng rất lâu. Rồi chỉ nói:

— Không phải chọn hương. Mà là chọn đúng người bị dị ứng.

Nàng quay phắt lại.

Phó Trầm mỉm cười rất nhẹ, đưa cho nàng một bọc giấy gói bằng lụa xám:

— Đây là hương Cửu Long. Ta đã điều chỉnh lượng trầm, không gây ho, lại có mùi hương gần giống với Hạ Lan. Nếu người muốn qua được cửa ải này — thì cứ để Hoàng thượng nghĩ là đang dùng cái cũ, mà thực chất là cái mới.

Nàng nhận lấy, không nói lời cảm ơn, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng lúc hắn quay đi, nàng bỗng gọi:

— Phó đại nhân.

Hắn dừng lại, không ngoảnh đầu.

— Lúc trước... ngài viết trên tờ giấy: "Chỉ cần một câu, đủ để sống."

Nếu sau này không chỉ muốn sống — mà muốn thắng, thì cần mấy câu?

Hắn im lặng rất lâu.

Gió thổi qua mái ngói.

Rồi giọng hắn khẽ vang:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— Khi đó... không còn cần lời nào cả. Chỉ cần lòng Dụ Tần đủ lạnh.

Ngày dâng hương, Thái Hòa điện sáng rực nến, khói hương bốc lên nghi ngút. Tất cả phi tần mặc cung phục đồng nhất, đội hình chia làm ba dãy. Triệu Dụ Tần dẫn đầu đoàn nghi lễ, tay dâng khay hương lên bàn thờ chính.

Hoàng quý phi Tạ Dung ngồi bên góc màn trướng, ánh mắt như nước lặng, tay nhẹ vuốt tràng hạt.

Hoàng đế xuất hiện. Trên trán đã dán bùa trấn, lưng khoác áo lễ, tay cầm ấn vàng.

Nàng quỳ xuống, dâng hương.

Chỉ cần sai một nhịp — mọi thứ sẽ sụp đổ.

Nhưng lạ thay, sau khi hương được đốt, không ai ho khan. Không ai phản ứng.

Ngược lại, cả điện tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, thanh mát, khiến đầu óc tỉnh táo như vừa hít thở khí trời của tiết xuân.

Hoàng đế gật đầu:

— Hương hôm nay... không giống như mọi năm. Ai chọn?

Nàng cúi đầu:

— Thần thiếp chỉ làm theo sổ ghi chép cũ. Nếu có khác biệt, mong bệ hạ thứ tội.

Hoàng đế nhìn lâu, rồi gật nhẹ:

— Không có tội. Rất tốt.

Tạ Dung im lặng. Nhưng bàn tay nàng ta siết chặt.

Sau buổi lễ, nội quan truyền lời: bệ hạ ban thưởng một bộ sách thơ cổ quý hiếm và một viên ngọc khắc tên riêng cho Dụ Tần.

Triệu Tinh Hà cầm viên ngọc ấy — khắc chữ “Nhược” rất nhỏ ở mặt trong.

Là một phần tên cũ của nàng.

Nàng hiểu. Người duy nhất trong cung còn nhớ đến cái tên ấy... chỉ có một.

Tối hôm đó, Diên Hy cung vắng người. Trên bàn nàng là viên ngọc, là cuốn thơ, và là... mảnh giấy cũ — đã nhàu vì thời gian, nhưng nét chữ vẫn sắc như gió lạnh:

“Nếu có cơ hội, ắt sẽ đền đáp.”

Triệu Tinh Hà bỗng bật cười khẽ. Cười mà mắt hoe đỏ.

Nàng nghĩ:

Nếu thật sự là hắn — người từng nói không muốn c.h.ế.t — thì hôm nay, hắn đang sống như thế nào? Có yên ổn không? Có bao giờ, còn cần ai khác… sống vì hắn?

Giữa đêm, nàng cầm bút viết thư pháp, chép lại một dòng:

“Trên bàn cờ này, không ai là quân tốt. Cũng không ai vô tội.”

Phía xa, Phó Trầm đứng trong bóng hành lang đá, nhìn ánh nến chập chờn trong phòng nàng.

Không tiến gần. Không để lại dấu vết.

Chỉ lặng thầm… nhìn nàng như một thế cờ đang dần định hình.