Hậu Tâm

Chương 8: Máu chưa khô dưới kim chỉ vàng



Vào giữa tháng chín, triều đình ban xuống hậu cung một đạo chiếu lạ.

Nội dung là:

“Khâm sai sẽ tiến hành kiểm tra lại hộ tịch và thân phận các phi tần được tuyển trong đợt tú nữ năm Vĩnh Thịnh thứ bảy, theo yêu cầu thanh tra của Thái phó viện.”

Một lý do được đưa ra nghe rất hợp pháp: rà soát hồ sơ, tránh giả mạo lý lịch.

Nhưng ai cũng biết, đây là điều chưa từng có tiền lệ. Đợt tuyển tú năm đó — chính là đợt nàng được chọn vào cung.

Gió thổi từng cơn lạnh vào tận xương.

Triệu Tinh Hà không nói gì khi nhận tin, chỉ ngồi rất lâu bên bàn, ánh mắt dừng ở mảnh giấy ghi dòng chữ: “Triệu Tinh Hà, tài nữ Dương Châu” — cái tên mà nàng đã dùng để bước chân vào cung.

Một cái tên giả. Một xuất thân được tỉ mỉ che giấu. Một lý lịch được rửa sạch bằng mồ hôi và máu.

Mà giờ đây, có thể bị lật tung chỉ bằng một mệnh lệnh.

Tối hôm đó, một cung nhân lạ mặt được đưa đến Diên Hy điện.

Nàng ta run rẩy quỳ xuống, giọng khàn đặc:

— Nô tỳ… nô tỳ từng làm việc ở Lê phủ… trước ngày gia chủ bị kết tội.

Triệu Tinh Hà siết chặt tay.

Nữ nhân kia đưa lên một chiếc khăn tay gói kín vật nhỏ: một sợi dây buộc tóc bằng tơ xanh, đính hạt bạch ngọc — năm xưa chính tay mẫu thân nàng thêu, tặng nàng sinh nhật tuổi mười ba.

— Nô tỳ không dám tìm đến. Nhưng nghe tin khâm sai sắp tra hộ tịch, lại nghe tên “Triệu Tinh Hà”, nô tỳ biết — người còn sống.

Nàng run lên.

Người cung nữ kia kể: sau ngày gia chủ bị xử tội, nàng ta trốn khỏi thành, sống như dân thường. Mấy năm sau nghe phong phanh có một “tài nữ Dương Châu” vào cung, dung mạo hao hao tiểu thư năm xưa, mới âm thầm dò la, đến giờ mới dám lộ diện.

Triệu Tinh Hà liếc nhìn chiếc khăn, nghẹn giọng:

— Cô có biết… vì sao Lê gia bị như vậy không?

Cung nữ ấy bật khóc:

— Là do một bản khải tấu giả, nói rằng Lê đại nhân cấu kết với thương nhân phương Nam, nhận hối lộ để thao túng ngân khố. Nhưng sau này, có tin đồn rằng… thật ra chỉ là cái cớ để triều đình dọn đường cho một phe cánh mới lên. Bản tấu ấy… có người nói là do Cố tể tướng năm đó tạo ra.

Tim nàng như có bàn tay siết lấy.

Cố tể tướng — người từng là sư phụ của Phó Trầm. Người đưa hắn vào triều.

Một lần nữa, các đường chỉ đã tách nay bắt đầu chập lại.

Đêm ấy, nàng đến gặp Phó Trầm.

Lần đầu tiên, nàng chủ động tìm hắn.

Hắn vẫn ngồi trong phòng đọc, lật hồ sơ, ánh đèn không lung lay.

Nàng đưa chiếc khăn có hạt bạch ngọc lên bàn.

— Ta là người Lê gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn không ngẩng đầu.

— Ta biết.

Một chữ “biết” khiến tim nàng khựng lại.

— Biết từ bao giờ?

— Từ lúc đọc tấu mẫu nàng chép, nét chữ giống hệt bản cung thư cũ của Lê phủ. Và vì nàng không giấu được ánh mắt khi nhìn thấy ấn triện của Cố tể tướng trong thư khố.

Triệu Tinh Hà khàn giọng:

— Vậy vì sao ngươi giúp ta?

Phó Trầm ngẩng đầu. Lần đầu tiên, trong mắt hắn không phải sự lạnh lùng — mà là nỗi mỏi mệt sâu kín.

— Vì ta từng nợ một người trong Lê phủ. Năm đó ta bị truy đuổi, bị thương, nếu không có người ấy giấu ta… ta đã chết. Từ khi nàng bước vào cung, ta đã nghĩ: nếu có thể… để nàng sống sót, ta sẽ làm tất cả.

Nàng siết chặt tay.

— Vậy nếu ta không chỉ muốn sống, mà muốn trả lại danh dự cho Lê gia?

Phó Trầm im lặng rất lâu.

Cuối cùng hắn nói:

— Danh dự của một gia tộc… đôi khi không nằm ở minh oan, mà ở chỗ người cuối cùng còn sống, không để bản thân bị chôn vùi theo.

— Nhưng ta sẽ không sống như một kẻ chỉ biết quỳ gối.

Nàng đứng dậy, ánh mắt rực lửa.

— Nếu đã bước vào ván cờ này… ta muốn đánh đến cùng.

Phó Trầm cười khẽ.

— Vậy từ giờ… chúng ta không còn là người ngoài cuộc nữa.

Sáng hôm sau, khâm sai tiến cung.

Danh sách các tú nữ bị “nghi vấn lý lịch” được đọc to giữa điện Thái Cực.

Cái tên Triệu Tinh Hà xuất hiện.

Nhưng trước khi nội quan tuyên bố kiểm tra hộ tịch, một tấu sớ được đưa từ nội các đến — ký tên Phó Trầm.

Trong đó ghi rõ:

“Trong khi xét lý lịch tú nữ, cần tham chiếu thêm thư mục thư khố cũ — bản lưu ký tại Đông Các — vì có khả năng lưu giữ chứng cứ giả mạo văn thư năm xưa. Nếu phát hiện bất thường trong vụ án Lê phủ, nên xét lại theo hướng thanh tra triều đình chứ không đơn thuần hậu cung.”

Lời lẽ mạnh mẽ. Đưa vụ việc vượt khỏi hậu cung, tiến thẳng ra triều chính.

Gương mặt Hoàng quý phi thoáng biến sắc.

Triệu Dụ Tần đứng lặng trong đám người, nhưng trong tim nàng — ngọn lửa đầu tiên đã được thắp lên.

Món nợ m.á.u năm xưa...

Đã có kẻ bắt đầu run tay giữ đao trong áo.