Trương Sa Sa bị Tống Phi Phi yêu cầu giữ cổ tay Chu Dao, cô ta tuy có chút không tình nguyện, nhưng không dám trái ý Tống Phi Phi, chỉ có thể vừa giữ hời hợt, vừa tùy tiện than phiền.
"Hải Âm Sán gì chứ, bây giờ còn lố bịch hơn, trực tiếp cầu mưa luôn!
"Cô ta không phải thực sự nghĩ mình là Thiên Sư đấy chứ?"
Lục Bân và Phó Ngọc không nói gì, Đường Huyên giữ tay còn lại của Chu Dao, thăm dò hỏi Tống Phi Phi.
"Hai người hình như, rất quen?"
Tống Phi Phi kiêu ngạo hất đầu.
"Cô ta là cái thá gì, mà xứng quen với tôi?"
Trương Sa Sa lập tức yên tâm, bắt đầu công kích và chế giễu kịch liệt hơn.
Về việc này, tôi không hề hay biết, vẫn cắm đầu đi.
Vách núi dốc đứng, hai anh quay phim đã bị bỏ lại ở lưng chừng núi.
Trong muôn vàn bất đắc dĩ, một anh quay phim đưa máy quay cho tôi.
"Cô tự quay đi, tôi thực sự chạy không lại cô."
???
Anh lịch sự không vậy?
Tôi vác một cái bàn, bây giờ còn bắt tôi vác máy quay?
"666, thể lực của Lục Linh Châu này, tôi thấy cô ta thực sự có chút gì đó."
"Mấy người thấy tảng đá cao vừa nãy không, cô ta "vèo" một cái đã lên rồi, cảm giác biết khinh công!"
"Không ngoa đâu, tảng đá đó, tôi mất cả ngày cũng không leo lên được."
Cư dân mạng đã mở ra một cuộc thảo luận sôi nổi về thể chất của tôi.
Đa số mọi người đều cho rằng, Tống Thị Ảnh Thị để lăng xê tôi, người mới này, đã không tiếc công sức.
Thậm chí có người nói, tôi đã được huấn luyện bí mật một năm, chỉ để cho tập chương trình hôm nay.
Vách núi này mọc rất kỳ lạ.
Độ dốc của sườn núi rất lớn, hầu như không có chỗ đặt chân.
Toàn bộ đỉnh núi, cũng mang độ cong hơi nhô lên.
Tôi tìm nửa ngày, mới miễn cưỡng tìm được một chỗ có thể đặt bàn.
Để giữ thăng bằng, tôi còn cẩn thận kê thêm mấy hòn đá dưới chân bàn.
Sau khi đặt máy quay xong, tôi theo quy tắc, cực kỳ cẩn thận thiết lập đàn tế.
Đốt hương, rung chuông, đốt giấy phù.
Tôi rung chuông, bước theo bộ thất tinh, miệng lớn tiếng niệm chú.
"Ngũ Đế Ngũ Long, giáng quang hành phong.
"Phong lai!"
Tiếng chú được hô bằng chân khí xuyên phá mây xanh, truyền đi rất xa trong không trung.
Tống Phi Phi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ của tôi, nước mắt ghen tị chảy ra từ khóe miệng.
"Má ơi! Làm ngầu vậy!
"Kỹ năng bá đạo như vậy, tại sao không dạy cho tôi?"
Cư dân mạng cũng rất kích động.
"Má ơi, tiếng chú này suýt chút nữa làm tôi són ra quần!"
"Tôi thừa nhận hai câu này của Lục Linh Châu hô rất hào hùng, nhưng muốn cầu mưa, cô ta——"
Lời của cư dân mạng chỉ phát được nửa câu.
Bởi vì lúc này cuồng phong nổi lên, lá cây trên đỉnh vách núi bị thổi xào xạc, Đường Huyên ngay cả mũ cũng bị gió thổi bay.
Ba làn khói hương trong lư hương không bị gió thổi tan, vẫn thẳng tắp bay lên trên.
Tôi tiếp tục rung chuông.
"Quảng bố nhuận trạch, phụ tá lôi công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vân khởi!"
Vô số mây đen từ chân trời kéo đến, ẩn ẩn có thế áp đảo vách núi.
Trương Sa Sa kinh ngạc nhìn mây đen đầy trời, nửa ngày, mới lẩm bẩm.
"Không thể nào...
"Tuyệt đối không thể nào!"
Cư dân mạng còn kích động hơn cô ta, nhao nhao vỡ trận trước màn hình.
"Đây là hiệu ứng đặc biệt đấy, chắc chắn là hiệu ứng đặc biệt!"
"Còn nói là trực tiếp, xạo ke, đều là quay trước hết rồi!"
"Lầu trên, đây thực sự là trực tiếp, bà cô lớn của tôi, thím ba của chị dâu bà ấy có anh họ ở hiện trường, gửi video cho chúng tôi rồi."
Lúc này, tất cả âm thanh đều không ảnh hưởng đến tôi.
Cầu mưa tiêu hao cực lớn, bước đi, rung chuông, hô chú cần phải phối hợp lẫn nhau.
Sai một bước, nghi thức cầu mưa sẽ thất bại.
"Thần phù mệnh nhữ, thường xuyên thính tòng.
"Lôi minh!"
Điện chớp bay nhanh, sấm rền vang dội.
Một bóng dáng mảnh khảnh đứng trên đỉnh vách núi, một mình đối mặt với vô số tia sét du tẩu.
Cô một tay chỉ lên trời, một tay rung chuông.
Trong giọng nói mang theo dũng khí và tự tin đủ để chống lại uy áp của đất trời.
"Ngũ hồ tứ hải, thủy tối triều tông.
"Vũ chí!"
Mưa lớn trút xuống, ngân hà đổ ngược.
Bỗng chốc, không gian chỉ còn lại một màn sương nước trắng xóa.
Tống Phi Phi lau một vốc nước mưa trên mặt, trong mắt tràn đầy ghen tị.
"Thật mẹ nó ngầu!"
Màn hình im như thóc, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn cảnh này, đều quên mất lời dặn dò của tôi trước khi đi.
Trương Sa Sa mấy người bị trận mưa lớn này làm cho kinh hãi, quên luôn cả lời dặn dò trước khi tôi đi.
Mưa rơi xuống, Chu Dao giống như cá vào nồi bắt đầu vùng vẫy.
Lục Bân mấy người mải nhìn tôi, bị phản ứng của anh ta đánh cho trở tay không kịp.
"Ngẩn người ra làm gì, Chu Dao sắp chạy rồi!"
Tống Phi Phi hét lớn một tiếng, kéo lý trí của mấy người trở lại.
Lục Bân dẫn đầu phản ứng lại, một chiêu diều hâu vồ mồi đè Chu Dao trở lại mặt đất.
Nhân viên của tổ chương trình cũng chạy đến giúp đỡ.
Chu Dao mặt mày dữ tợn, há miệng phát ra tiếng gào thét đau đớn như dã thú.
"Mưa, mưa!
"Đừng mưa!"
Mưa rơi xuống người anh ta, lại bốc lên từng trận khói trắng.
"Giữ chặt cho tôi!"
Lúc này Chu Dao có sức lực cực lớn, động tác điên cuồng.
Đường Huyên và Trương Sa Sa hai cô gái căn bản không thể đến gần anh ta.
Tống Phi Phi đích thân ra trận giữ một chân anh ta, Lục Bân và bốn năm cậu thanh niên cùng nhau ra trận, cuối cùng cũng làm theo yêu cầu của tôi, đặt Chu Dao nằm thẳng xuống đất.
"A!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Dưới sự xối xả của nước mưa, sự phản kháng của Chu Dao dần yếu đi.
Các bọng nước và sưng tấy trên chân anh ta nhanh chóng biến mất, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ trắng trẻo ban đầu, khí đen trên mặt cũng từ từ biến mất, chỉ là môi vẫn còn hơi tái nhợt.
Tống Phi Phi buông tay, đứng dậy vẫy tay với tôi.