"Linh Châu! Thu thần thông đi!"
Tôi thản nhiên gật đầu, ném lên trời một chiếc lệnh bài cổ kính.
"Cấp cấp như lệnh!
"Vân tán, vũ thu!"
Mây đen tan đi, ánh sáng lại rực rỡ.
Khi tôi vác máy quay và bàn dã ngoại xuống núi, phát hiện mọi người đều có chút không đúng.
Trước đây dùng ánh mắt của kẻ điên để nhìn tôi.
Bây giờ, hình như tôi là yêu quái ăn thịt người vậy.
Trương Sa Sa ngập ngừng bước lên, há miệng, muốn nói lại thôi.
Vẫn là Phó Ngọc giúp cô ta nói ra những lời sau.
"Chu Dao hình như ngất xỉu rồi, khi nào thì tỉnh?"
Tôi đặt ngón tay lên cổ tay anh ta bắt mạch một lúc, lại lật mí mắt anh ta lên xem.
"Âm độc nhập thể, dương khí hữu tổn.
"Cho anh ta uống một bát nước gừng, rồi để anh ta nghỉ ngơi hai ngày là được."
Nhân viên lập tức khiêng anh ta về kều, thay quần áo uống nước gừng.
Trương Sa Sa cắn môi, do dự hồi lâu mới dậm chân, quay đầu đi theo Chu Dao.
Tống Phi Phi lon ton chạy tới, làm giọng ngọt ngào gọi tôi.
"Linh Châu đại sư~"
"Cút!"
Tống Phi Phi cười hì hì ném cho tôi một cái liếc mắt đưa tình.
"Tuân lệnh!"
Đường Huyên kinh nghi bất định nhìn chúng tôi, đợi Tống Phi Phi đi rồi, mới dò hỏi mở miệng.
"Cô và đại tiểu thư nhà họ Tống?"
"Không hề quen!"
Khác với sự im lặng kỳ quặc tại hiện trường, trên mạng đã sớm ồn ào cả lên rồi.
Hầu hết mọi người đều không tin trận mưa này là do tôi cầu được, đều nói đây là phát sóng lại, hoặc là tôi đã xem dự báo thời tiết.
Những người ủng hộ tôi thì đưa ra câu hỏi mang tính chất "thăm dò tâm can".
"Bạn đã bao giờ thấy dự báo thời tiết nào mà canh giờ chuẩn xác đến vậy chưa?"
"Gió đến, mây kéo, sấm rền, mưa xuống, còn có cả trời quang mây tạnh cuối cùng, dự báo thời tiết nhà ai mà canh giờ chuẩn như vậy!"
"Chắc chắn chương trình này toàn là kỹ xảo, đều là giả hết. Ai có thông tin liên lạc của Lục Linh Châu không? Tôi muốn đến bái sư."
Khán giả trước ống kính rất phấn khích, còn người của tổ chương trình thì hoảng loạn.
Nếu những gì tôi nói là thật, vậy thì có nghĩa là ba ngày sau sẽ thực sự có đại hung chi vật xuất hiện.
Đạo diễn triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bàn bạc xem có nên dừng quay chương trình hay không.
Đương nhiên, anh ta cũng chỉ là người làm công ăn lương.
Cuối cùng quyết định, vẫn phải do nhà sản xuất quyết định.
Nhà tư bản thì làm gì có lương tâm.
Tống Phi Phi đập bàn "ầm ầm".
"Nhà họ Tống tôi bỏ ra 1 tỷ tệ để quay chương trình, các người coi tôi là không khí à!
"Vậy mà lại đi nghe lời một đạo sĩ!
"Muốn dừng phát sóng thì được thôi, bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng cho tôi!"
Đạo diễn tiu nghỉu từ trong lều đi ra, lát sau liền xách một túi lớn đồ đến trước mặt tôi.
Trong túi có đồ hộp, bánh ngọt, đủ loại đồ ăn vặt, còn có cả mấy hộp đồ nguội.
Lúc này, vừa đúng giờ Tuất khắc một.
Tôi chọn ra mấy món không thích ăn ném cho Đường Huyên, ôm túi vào lòng, mặt lộ vẻ khó xử.
"Đạo diễn, anh làm vậy không hợp quy tắc đâu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Theo quy định của tổ chương trình, chúng tôi không được ăn đồ ăn của nhân viên."
Đạo diễn xua tay, không hề để ý.
"Cắt đi, cắt hết đi!"
Anh quay phim khẽ ho một tiếng.
"Khụ, chúng ta đang phát sóng trực tiếp, không cắt được."
Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta, anh quay phim lập tức im miệng.
"Linh Châu à, cô nói thật cho tôi biết đi.
"Ngày thứ ba, có thật là sẽ có đại hung chi vật đến không?"
Nghĩ đến ánh mắt đe dọa của Tống Phi Phi, tôi chỉ có thể nói nước đôi.
"Thiên cơ, không thể tiết lộ!
"Biết vì sao Chu Dịch, lại gọi là Dịch không? Vạn sự vạn vật, đều ở trong quá trình biến hóa.
"Sự biến hóa này, lúc nào cũng có thể xảy ra!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thôi vậy, đến lúc đó, tôi cố gắng bảo vệ họ chu toàn là được.
Đạo diễn mặt mày ủ rũ bỏ đi.
Cầu mưa hao tổn tâm thần, tôi không có sức lực để hàn huyên với người khác nữa, chui vào lều ngủ say.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, mặt biển vừa mới hé ra một vệt cam đỏ, tôi đã tỉnh giấc.
Vừa dụi mắt bước ra khỏi lều, suýt chút nữa thì đạp phải một người.
???
Lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh?
Chết tiệt, sao lại có nhiều lều thế này!
Đến cả một con đường cũng không chừa cho tôi!
Tôi nhón chân nhìn xuống đáy vực phía tây bắc.
Quả nhiên, lều của Trương Sa Sa, Chu Dao bọn họ, cũng chuyển đến đây rồi.
Nhiều người chen chúc như vậy, chắc nóng lắm!
Tôi không muốn nhìn thấy nhiều người như vậy, tìm một chỗ râm mát để luyện công buổi sáng.
Đợi tôi quay lại, dưới gốc cây đa đã náo nhiệt vô cùng.
"Ối, anh dẫm vào chân tôi rồi!"
"Mẹ kiếp, cậu làm lệch máy của tôi rồi!"
"Lều của tôi đâu, sao tôi tìm không thấy lều của mình vậy?!"
"A, đại sư Linh Châu về rồi!"
Không biết ai hô lên một tiếng, đám đông lập tức im lặng.
Giống như Moses rẽ biển vậy, đám đông tự động chia làm hai nửa.
Có người pha trà cho tôi, có người đưa nước giải khát cho tôi, còn có người che ô cho tôi nữa.
Đến cả Tống Phi Phi, vị "nhà tài trợ vàng" này, cũng bị chen sang một bên.
Cư dân mạng đặt cho chương trình ngày hôm đó một cái tên, gọi là "Đại hội nịnh bợ".
Tất cả mọi người đều đang nịnh bợ tôi.
Có người nịnh bợ hơi lỗ mãng, có người nịnh bợ vô cùng tự nhiên.
Nghe nói chương trình này còn thu hút rất nhiều người trong hệ thống, học từng chữ từng câu cách nịnh bợ.
Đương nhiên, không phải ai cũng tin tôi.
Ví dụ như Trương Sa Sa.
"Làm ra vẻ cái gì chứ, tưởng mình là chúa cứu thế chắc?!"
Trương Sa Sa vừa mắng tôi xong, người quản lý của cô ta liền quay sang nhét cho tôi một chiếc vòng vàng.
"Đại sư Linh Châu, cô đừng chấp nhặt với cô ấy."
Giới giải trí toàn là cáo già.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.