Không có tiếng bước chân đuổi theo. Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
Trên mặt đất, một mảng da thịt bị vứt bỏ, trong khi một bộ xương trắng đang chật vật chui ra khỏi đó.
Bộ xương quấn đầy cành cây hoè, tay chân đã hóa gỗ, không còn phân biệt được đâu là xương, đâu là cây...
Hoè thi đã hoàn toàn trút bỏ lớp da. Hắn vặn vẹo thân mình, nhe răng cười đầy man rợ rồi lao về phía tôi.
Tôi thét lên trong hoảng loạn và tiếp tục chạy hết sức, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Giọng Tân Di lại vang lên khẩn trương: "Nghe tôi này! Hoè thi mắt kém, ban đêm nhìn không rõ. Cô hãy tìm chỗ nào đó trốn đi! TKhoảng mười phút nữa tôi sẽ tới nơi rồi!"
Lời nói ấy như tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi bắt đầu tìm kiếm nơi ẩn náu gần đó.
Phía trước có một khu vui chơi nhỏ dành cho trẻ em. Tôi mừng rỡ, tăng tốc chạy tới, không kịp suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng leo lên đỉnh một máng trượt hình ống.
Vừa leo lên, tôi thấy hoè thi đã hoàn toàn thoát khỏi lớp da.
Hắn căng người, uốn éo thân thể rồi cười dữ tợn lao về phía khu vui chơi.
Tôi vội vàng trượt xuống máng trượt, dừng lại giữa chừng, cố gắng giữ thăng bằng, áp sát vào thành ống trượt.
Chỉ trong tích tắc, hắn đã đến nơi.
Hắn bước đi thong thả, như thể đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.
"Em yêu, em đang ở đâu vậy?"
Giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng giờ đây giống như tiếng gọi của tử thần.
Tôi cắn chặt răng, không dám lên tiếng.
"Em yêu, ra đây nào!" Hắn vẫn gọi: "Em đã nói muốn mãi mãi bên anh mà, sao bây giờ lại nuốt lời?"
Bước chân của hắn ngày càng gần...
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa vào máng trượt. Một cái bóng đen đổ dài xuống, đôi chân kinh tởm của hắn lướt qua.
Tôi nín thở...
Ở đây ánh sáng mờ mờ, hắn không chắc có thể phát hiện ra tôi...
Nhưng hy vọng mong manh ấy nhanh chóng bị dập tắt. Chỉ vài giây sau, bóng đen lại bao trùm cửa máng trượt.
Ánh sáng phía trên bị chắn mất.
"Em yêu, tìm thấy em rồi."
Tôi ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại. Đầu của hoè thi đã chui vào trong ống trượt.
Hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào tôi.
Hàm răng đen vàng mở ra rồi đóng lại: "Em yêu."
"AAAA!!!" Tôi hét lên điên cuồng, buông tay và trượt thẳng xuống dưới.
Tôi rơi xuống đất và đập mạnh vào lớp cát. Mặc cho cơn đau lan khắp người, tôi bật dậy và chạy tiếp.
Chạy được vài bước, tôi lại ngã sấp xuống.
Hoảng loạn, tôi nhìn chân mình.
Một nhánh cây từ lúc nào đã quấn chặt quanh cổ chân tôi, kéo dài đến tận máng trượt...
Hoè thi chầm chậm bò ra khỏi ống trượt, khớp xương phát ra những âm thanh ken két.
Hắn giật mạnh nhánh cây, cơ thể tôi lập tức bị kéo lê trên mặt đất.
Lưng tôi ma sát với nền đá, đau đến mức mắt tôi tối sầm.
Ngay sau đó, hắn chộp lấy cổ tôi.
"Em yêu," hắn thì thầm bên tai tôi, "em thật không biết nghe lời."
Những ngón tay xương lạnh ngắt chạm vào gáy tôi.
Hắn nhẹ nhàng rạch một đường, và tôi cảm nhận được chất lỏng ấm nóng chảy dọc theo sống lưng mình.
M..áu... tôi đang chảy m..áu...
Cơ thể tôi cứng đờ, không thể động đậy, nhưng âm thanh da thịt bị x..é r..ách vang lên rõ mồn một từ phía sau tai tôi!
Hắn đang l..ột d.a tôi! Hắn đang l..ột d.a tôi!
Tôi c.h.ế.t chắc rồi...
Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm, tôi như ngửi thấy mùi của cái chết.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cuộc đời tôi đã hoàn toàn đảo lộn.
Người bạn trai đẹp trai của tôi đã hóa thành một con hoè thi kinh khủng.
Còn tôi, từ một người trẻ trung đầy triển vọng, sắp trở thành một cái x..ác không d.a...
Thật là một cái c.h.ế.t nhục nhã.
Hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.
"Thiên hỏa lôi thần, ngũ phương giáng lôi!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng tôi. Tôi mở to mắt.
Tân Di!
Cuối cùng cô ấy cũng tới rồi... Hu hu hu...
Bàn tay hoè thi đột nhiên như bị thứ gì đó tác động, hắn gầm lên một tiếng ghê rợn, vung tay ném tôi ra xa.
Ngay khi tôi sắp rơi xuống đất, một bàn tay gầy gò thon thả đã vươn ra, nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Sau khi đứng vững, tôi mới nhìn rõ người trước mặt.
Đó là một cô gái mặc áo phông trắng và quần jeans đơn giản, mái tóc mềm mại được cố định gọn gàng bằng cây trâm gỗ.
Đôi mắt sắc sảo, hơi xếch lên, làm gương mặt cô ấy toát lên vẻ mạnh mẽ và cương nghị.
"Xin lỗi, tôi đến trễ." Cô ấy nói.
Tôi lập tức đỏ hoe mắt, chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống, ôm lấy chân cô ấy khóc nức nở: "Trời ơi, cuối cùng cô cũng đến! Tôi sắp c.h.ế.t vì sợ rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Hắn... hắn đã bắt đầu l..ột d.a tôi rồi!"
Tân Di mím môi, cúi xuống xem xét vết thương trên gáy tôi, rồi rút từ túi vải ra một lá bùa vàng, dán "bốp" một cái lên cổ tôi.
Ngay lập tức, cơn đau biến mất.
"Bùa giảm đau, cầm máu." Cô ấy giải thích.
Tôi ngây người nhìn cô ấy, bỗng dưng cảm thấy, có lẽ tối nay mình sẽ không c.h.ế.t nữa!
...
Bị bỏ lơ, hoè thi nổi cơn thịnh nộ. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa bị thương rồi quay đầu lại.
Những cành cây hoè trên tay hắn bắt đầu quấn chặt, cử động và phục hồi vết thương trong chớp mắt.
"Muốn chết." Hắn gầm lên, lao thẳng về phía Tân Di.
Tân Di nhíu mày, đẩy mạnh tôi ra xa: "Đêm trăng tròn, khoảng cách giữa xương và da của hoè thi lớn nhất, dễ dàng tách rời. Khi đó, điểm yếu của hắn sẽ lộ ra, nhưng sức mạnh cũng sẽ tăng lên."
"Cô ở đây chỉ khiến tôi phân tâm, mau đi..."
Cô ấy chưa kịp nói hết câu, tôi đã quay đầu chạy thục mạng: "Tân Di đại sư, giao cho cô đó! Tôi sẽ không cản chân cô!"
Cô ấy rút từ thắt lưng một lá bùa vàng, ngón tay khẽ lật qua lại, lá bùa lập tức biến thành một thanh kiếm nhỏ.
"Đạo pháp tự nhiên, càn khôn vô cực, sắc!" Tân Di chắp tay niệm chú, rồi tách hai lòng bàn tay. Thanh kiếm nhỏ lập tức nhân thành mười thanh, xoay tròn, đầu kiếm hướng thẳng vào hoè thi.
Ngầu thật sự!
Tôi nấp bên cạnh, tim đập thình thịch, cảm giác như đang xem một trận chiến trong phim huyền huyễn.
Mười thanh kiếm lao vút tới, đ.â.m chính xác vào cơ thể và tứ chi của hoè thi.
Hắn khựng lại, kinh ngạc nhìn những lỗ thủng trên người mình.
Nhưng chỉ vài giây sau, dưới ánh trăng, các cành cây hoè lại bò lên, lấp đầy các lỗ thủng, phục hồi hoàn toàn.
Tân Di nguyền rủa: "Chết tiệt! Ghét nhất là thứ quái vật biết tự hồi phục này!"
Hoè thi đã áp sát trước mặt Tân Di chỉ trong chớp mắt.
Họ lao vào nhau chiến đấu, thân pháp nhanh đến mức tôi không nhìn rõ. Thấy cuộc chiến tiến gần chỗ mình, tôi sợ hãi quay đầu bỏ chạy xa hơn.
"Đừng động đậy!"
Tôi nghe tiếng Tân Di hét lên, nhưng đã muộn. Vừa ló mặt ra, chân tôi liền bị một nhánh cây quấn chặt.
Xong rồi... Tôi lại trở thành gánh nặng rồi...
Ngay khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, tôi đã bị kéo lê đi nhanh chóng.
Hoè thi cũng lập tức rời khỏi phạm vi tấn công của Tân Di.
Hắn nắm chặt lấy tôi, quay lại nhìn cô ấy: "Con đạo sĩ thối tha, đừng xen vào chuyện này."
"Tao đã nuôi lớp da này rất lâu mới có thể thay, mày nhất định phải phá hỏng sao?"
Không còn do dự, hắn giơ móng vuốt sắc nhọn chụp lấy đầu tôi. Chỉ cần một chút nữa thôi, đầu tôi sẽ bị x.uyên th.ủng!
Tân Di tỏ vẻ khó xử, khoảng cách quá gần khiến cô ấy không kịp cứu tôi.
Chẳng lẽ tôi vẫn phải c.h.ế.t sao?
Cơn đau nhói từ đỉnh đầu khiến tôi bắt đầu run rẩy dữ dội, cố giãy giụa trong vô vọng. Chiếc điện thoại trong túi áo rơi xuống đất, kết nối với tai nghe bị cắt đứt.
Tiếng khóc xé lòng của một cô gái vang vọng khắp công viên.
"Cố Tu Minh! Cố Tu Minh!"
"Chính mày đã g.i.ế.c Cố Tu Minh!"
Là Tiêu Dao!
Cô ấy vẫn luôn theo dõi trong phòng livestream...
Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đau đớn đến mức nào khi tận mắt chứng kiến lớp da của vị hôn phu bị l..ột ra khỏi hoè thi...
Nghe thấy giọng Tiêu Dao, hành động của hoè thi bỗng nhiên dừng lại đầy kỳ lạ.
Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại dưới đất, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tân Di nắm lấy cơ hội lao đến, tung một cú đá vào cằm hắn.
"Rắc!"
Hoè thi ngã bật ra xa với tư thế vặn vẹo kỳ quặc.
Tân Di kéo tôi về phía mình, cảnh giác lùi lại.
Nhưng hoè thi có vẻ không còn bình thường nữa. Hắn tự chỉnh lại cái cổ bị trật, từng bước tiến đến chỗ điện thoại.
Hắn cúi đầu, nhìn hình ảnh Tiêu Dao khóc thảm thiết trên màn hình. Hắn đứng yên một giây, rồi điên cuồng giẫm mạnh lên điện thoại.
Hắn giẫm hết lần này đến lần khác, như thể phát cuồng.
Tôi run rẩy nắm chặt áo Tân Di: "Hắn bị làm sao thế?"
Tân Di trầm giọng: "Cố Tu Minh."
"Gì cơ?"
"Hắn đã mặc lớp da của Cố Tu Minh suốt ba năm, bị ảnh hưởng bởi ý thức của anh ta. Tôi nghi ngờ rằng linh hồn của Cố Tu Minh có thể đã theo dõi hắn suốt thời gian qua."
Nói đến đây, Tân Di dừng lại, nhắm mắt lẩm bẩm vài câu, rồi mở mắt ra với ánh nhìn kỳ lạ lóe lên.
Tôi giật mình.
Đây chẳng phải là mở thiên nhãn trong truyền thuyết sao?
Quá ngầu!
Tân Di nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở khu rừng phía bên trái.