"Tân Di đại sư, linh hồn của Cố Tu Minh ở đó sao?"
"Phải." Cô ấy đáp: "Anh ta đang khóc."
Hoè thi giẫm nát chiếc điện thoại, tàn dư ý thức của Cố Tu Minh trong hắn cũng bị xua tan hoàn toàn.
Trong hốc mắt trống rỗng của hắn, ánh sáng xanh lục phát ra rực rỡ.
"Hắn phát cuồng rồi."
Tân Di rút ra một thanh kiếm gỗ đào, cắn đầu ngón tay và vẽ một đường lên kiếm: "Tôi sẽ cầm chân hắn. Cô mau chạy đi!"
Tôi lo lắng: "Tân Di đại sư, một mình cô có ổn không? Có cần tôi đi tìm người giúp không?"
Tân Di nhếch môi cười: "Ai bảo tôi chỉ có một mình?"
Cô ấy quay người, hét lớn về phía sau: "Tam sư thúc! Người còn không mau ra giúp con!"
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão đang từ cuối con đường chạy tới.
Dù trông ông như chỉ chạy chậm rãi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới nơi: "Đến rồi đây!"
Tôi trợn tròn mắt nhìn.
Đây chẳng phải là ông thầy bói mù mà tôi gặp ở dưới gầm cầu phía Đông thành phố sao?
Lúc này ông ấy không đeo kính đen, thoải mái rút từ trong áo ra hàng loạt pháp khí.
"Đại sư, hóa ra người nhìn thấy được ư?"
Ông ấy gãi mũi: "Giả mù cho dễ kiếm khách thôi."
"Đi tránh ra chỗ khác mau, đừng cản trở. Con hoè thi này không dễ đối phó đâu!"
Không cần ai nhắc, tôi lập tức chạy ra khỏi chiến trường.
Tân Di từng nói, tam sư thúc của cô ấy không chỉ giỏi xem bói mà còn rất thành thạo trong việc xử lý những loại cốt yêu thi da này.
"Tam sư thúc, lúc nãy con đánh nhau người nhìn rõ rồi chứ?"
Ông lão gật đầu: "Rõ rồi."
Ông chỉ tay vào vị trí giữa xương sườn thứ hai trên hông hoè thi: "Điểm yếu của nó là ở đây."
Tân Di và ông lão trao nhau ánh mắt hiểu ý rồi gật đầu.
Phía bên kia, hoè thi đã phá tan mê chướng của Tân Di, gào lên lao về phía họ.
"Lục Mậu lục Kỷ, tà quỷ tự diệt. Lục Canh lục Tân, tà quỷ tự tan. Lục Nhâm lục Quý, tà quỷ tan biến!"
Tân Di dựng đứng thanh kiếm gỗ đào trước mặt. Lưỡi kiếm thấm m.á.u ngón tay cô ấy tỏa ra ánh sáng vàng đỏ nhàn nhạt.
Tam sư thúc cũng rút chiếc chuông từ thắt lưng, mỗi lần lắc chuông, bước chân của hoè thi lại chậm đi một chút.
"Trời tròn đất vuông, luật lệnh cửu chương, lệnh ta ban ra, vạn quỷ phải khuất phục."
Hai người đồng loạt xông lên, dùng pháp khí liên tục tấn công hoè thi, ép nó lùi dần về sau.
Các lỗ thủng trên cơ thể nó ngày càng nhiều, tiếng gào thét cũng thay đổi sắc thái.
Những cành cây bò quanh người hắn chậm lại, không còn kịp vá lành vết thương.
Dần dần, các lỗ thủng trên người nó không còn được phục hồi nữa...
Tôi đứng quan sát từ xa, mắt không rời khỏi trận chiến.
Tân Di và tam sư thúc phối hợp ăn ý, từng đòn nhắm thẳng vào vị trí xương sườn thứ hai trên hông hoè thi.
Tôi siết chặt áo mình, mồ hôi lạnh túa ra từ lòng bàn tay.
Trong lúc tôi lơ đãng, hoè thi tung một cú đánh trúng vai Tân Di, khiến cô ấy bị hất văng ra xa.
Nhưng trên mặt cô ấy lại hiện lên nụ cười: "Tam sư thúc!"
"Ta đây!" Tam sư thúc cười lớn, lao tới, đón lấy thanh kiếm gỗ đào từ tay Tân Di rồi đ.â.m thẳng vào lỗ thủng trên hông hoè thi.
Nó khựng lại.
Các cành cây ngừng chuyển động, dần khô cứng lại, mất đi sự sống.
"Khặc... khặc..."
Hàm của hoè thi mở ra, như muốn nói gì đó.
Nhưng hắn không kịp thốt lên lời nào, cả cơ thể đổ ập xuống, phát ra tiếng động lớn.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Tân Di thở hổn hển, quỳ một gối xuống đất, nở một nụ cười nhẹ: "Đồ quái vật ghê tởm, cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi."
Chết rồi... Nó c.h.ế.t thật rồi!
Tôi run rẩy vì xúc động, lao ra từ chỗ nấp, kéo Tân Di dậy, ôm chầm lấy cô ấy và khóc nức nở.
"Hu hu, tôi sống rồi! Cảm ơn chị, Tân Di đại sư! Tôi không ngờ mình vẫn sống sót!"
Đợi tôi khóc đủ, Tân Di lặng lẽ gỡ tôi ra khỏi người cô ấy.
Cô ấy lấy một chiếc máy tính cầm tay từ trong túi ra, vừa xem giờ vừa lẩm nhẩm tính toán.
"Chi phí xem bói cơ bản cộng thêm phí công tác, tôi đã ở đây gần hai tiếng rồi, tính tròn hai tiếng. Một giờ là 6000, vậy hai giờ là..."
Tôi ngẩn người nhìn cô ấy.
Tân Di đưa máy tính tới trước mặt tôi: "Tổng cộng là 1 vạn 7. Cô muốn thanh toán thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tam sư thúc vừa thu dọn đồ đạc vừa hét lớn: "Tân Di, con nói chia đôi đấy nhé, đừng quên!"
Tôi nhìn họ, cảm giác căng thẳng và kinh hãi từ nãy tới giờ đột nhiên tan biến không còn dấu vết.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Nhóm đạo sĩ này thật đúng là quá sức đời thường!
Vừa cười vừa khóc, qua mấy lần kích thích, tôi cuối cùng cũng lăn ra bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Gáy tôi được khâu mấy mũi. Bác sĩ nói tôi bị ngất do mất m.á.u quá nhiều.
Sau hai ngày nằm viện, tôi được xuất viện.
Từ đó, tôi trở thành một fan trung thành của Tân Di, giống như A Đóa.
Mỗi tối, đúng giờ là tôi vào xem livestream của cô ấy, liên tục tung hô, khen ngợi hết lời.
Có người không vừa mắt với thái độ của tôi: 【Cô là người mà kẻ lừa đảo này bỏ tiền ra thuê đúng không?】
【Mẹ kiếp, Tân Di đại sư là ân nhân cứu mạng của tôi đấy!】
Ngày nào tôi cũng xem livestream của Tân Di, không bỏ sót bất cứ phiên nào, cuộc sống cũng dần trở nên phong phú và quay về quỹ đạo bình thường.
Lớp da của Cố Tu Minh được Tân Di dùng phương pháp đặc biệt xử lý rồi gửi trả lại cho gia đình anh ấy.
Còn t.h.i t.h.ể của Cố Tu Minh, Tân Di cũng tính được vị trí.
Nhưng cô không bảo người nhà anh ấy đi tìm.
"Núi Ai Lao quá nguy hiểm, gần như có đi mà không có về. Cứ để Cố Tu Minh yên nghỉ ở đó. Nơi ấy rất yên tĩnh."
Nghe theo lời cô ấy, tôi đến Quan Huyền Thanh thắp hương.
Tôi quyên góp một khoản tiền cho đạo quán, nhờ các đại sư ở đó tụng kinh cầu siêu cho Cố Tu Minh suốt mấy ngày liền.
À, còn một chuyện nữa.
Tôi và Tiêu Dao trở thành bạn bè.
Cô ấy là một cô gái rất dịu dàng và ấm áp. Sau khi biết được sự thật về Cố Tu Minh, cô dần thoát khỏi nỗi đau và chấp niệm.
Một năm sau, cô ấy kết hôn với người bạn trai đã luôn âm thầm ở bên cạnh mình.
Ngày cưới của Tiêu Dao, tôi đến chúc mừng.
Tôi đứng giữa đám đông quan khách, nhìn cô ấy trong bộ váy cưới trắng tinh khiết, rạng rỡ bên người chồng mới.
Những cánh hoa được tung bay từ trên cao, mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Dao chạm mắt với tôi, khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.
Tôi quay lại nhìn theo.
Cửa ra vào không có ai cả, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, ở đó có người.
Một làn gió nhẹ thổi qua cửa, lướt qua những sợi tóc mai của Tiêu Dao.
Như thể một chàng trai dịu dàng đang vuốt tóc cho cô gái mình yêu thương.
Là Cố Tu Minh... Anh ấy đến để tiễn Tiêu Dao lên đường hạnh phúc.
Tiêu Dao cười, rồi nụ cười ấy hóa thành những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Giữa tiếng thúc giục của người dẫn chương trình, quan khách đồng loạt vỗ tay reo hò. Tiêu Dao được chú rể kéo vào nghi thức tuyên thệ và trao nụ hôn.
Gió ngừng thổi.
Tôi nhìn về phía cửa ra vào, mắt chợt cay cay.
...
Khi tôi về đến nhà sau lễ cưới, đã gần chín giờ tối.
Đèn trong hành lang không biết hỏng từ khi nào.
Tôi bật đèn pin trên điện thoại, bước về phía căn hộ mình thuê.
Bỗng có một người đi ngược chiều đến.
Khi lướt qua nhau, người đó khẽ nói: "Cô ơi, trên tóc cô có gì đó kìa."
"À, cảm ơn!" Tôi vội cảm ơn.
Có lẽ là một cánh hoa còn sót lại từ buổi tiệc cưới.
Tôi đưa tay lên đầu, gỡ xuống thứ vừa được nhắc tới.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên tay tôi. Thứ nằm trong lòng bàn tay khiến toàn thân tôi như đông cứng.
Đó không phải cánh hoa.
Đó là... một chiếc lá cây hoè...
Tôi giật mình, quay phắt lại nhìn vào hành lang tối om.
Trống rỗng. Không một bóng người.
Người vừa rồi... là ai?
Nỗi sợ hãi khổng lồ ập đến, nuốt chửng lấy tôi.
Hoảng loạn, tôi chạy về căn hộ, vội vã mở máy tính, thành thục nhấn vào phòng livestream của Tân Di.
Tôi run rẩy gõ vài dòng chữ: 【Tân Di đại sư, hình như tôi lại gặp rắc rối rồi!】