Hệ Liệt Tân Di Livestream Đoán Mệnh

Chương 53: Tân Di 10: Chuyện Kỳ Lạ Trong Đoàn Làm Phim 2



Cảnh quay đêm nay là cảnh quan trọng nhất trong cả bộ phim. Không chỉ có không gian âm u đáng sợ, mà thời gian quay dự kiến kéo dài đến ba giờ sáng.

Đó là khoảng thời gian âm khí mạnh nhất.

Ban ngày tôi đã có dự cảm rằng đêm nay ác quỷ chắc chắn sẽ xuất hiện.

Theo dự định ban đầu, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng tối nay một hơi tiêu diệt con ác quỷ đó, nhưng không ngờ Hứa Dung ngu ngốc kia lại nhốt tôi lại.

Hahaha... Tôi ngồi trên giường mà tức đến bật cười.

Không biết tình hình bên đoàn phim bây giờ thế nào rồi nhỉ?

Khi đạo diễn nhìn thấy Hứa Dung trang điểm kiểu xác chết, khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm bước ra, ông trợn trừng mắt, suýt thì ngã lăn ra đất.

"Sao lại là cô?!"

Ông vội vàng chạy tới hỏi: "Tân Di đâu? Cảnh quay tối nay là cô ấy diễn mà!"

Hứa Dung hờ hững liếc nhìn ông một cái: "Không cần đâu. Tôi tự mình đóng chẳng tốt hơn sao? Đạo diễn Trương, tôi nói thật, chuyện giữa ông và Tân Di… cũng nên bớt phô trương lại một chút đi. Tôi không phải loại người dễ bắt nạt đâu. Ông cứ hết lần này tới lần khác ức h.i.ế.p tôi như vậy, tôi không nhẫn nhịn được nữa đâu."

Nói xong, Hứa Dung không thèm để ý tới ông nữa, quay người bước vào phòng nghỉ gần đó.

Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Đạo diễn lo lắng đến mức xoay quanh như chong chóng. Ông không liên lạc được với tôi, gọi điện mãi đến khi máy hết pin mà vẫn không ai nghe.

Nhìn đồng hồ, ông dặn dò phó đạo diễn: "Trước khi tôi quay lại, không được phép bắt đầu quay.

"Và nữa, cử người theo dõi tình hình của Hứa Dung. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, lập tức báo cho tôi!"

Lúc nghe thấy tiếng đạo diễn, tôi mới nhận ra giờ đã là mười một giờ rưỡi đêm.

Ông chạy từ phim trường sang khách sạn tìm tôi. May mà khách sạn nằm ngay bên cạnh khu phim trường nên không tốn quá nhiều thời gian.

Biết tôi bị nhốt bên trong, ông lập tức gọi lễ tân đến hỗ trợ mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, đạo diễn gần như muốn khóc đến nơi.

"Tân Di đại sư! Mau đi thôi!"

Tôi nhanh tay túm lấy chiếc túi nhỏ, đeo đồ nghề lên lưng, lao thẳng ra ngoài.

"Đi thôi!"

Chúng tôi hối hả chạy đến đoàn phim, vừa kịp lúc kim đồng hồ điểm 12 giờ đêm.

Vừa bước vào, tôi và đạo diễn đều c.h.ế.t lặng.

Đoàn phim đã bắt đầu quay từ lúc nào rồi!

"Sao lại thế này?!" Đạo diễn lao đến phía sau màn hình giám sát, giật tai nghe trên đầu phó đạo diễn xuống: "Tôi đã dặn không được quay mà!"

"Hứa Dung nhất quyết bảo có thể quay luôn." Phó đạo diễn – vốn là người không có mấy tiếng nói trong đoàn – ấp úng giải thích.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía hiện trường quay.

Trong sảnh lớn được trang trí đầy lụa đỏ, một chiếc quan tài sơn đỏ nằm chính giữa.

Trên nắp quan tài là một con gà trống lớn.

Phía trước quan tài đặt bài vị của cậu chủ – người sẽ kết âm hôn với Giang Nhi theo kịch bản.

Lúc này, Hứa Dung đã nằm trong quan tài, các diễn viên phụ đang diễn theo lời thoại như bình thường.

Bề ngoài trông có vẻ không có gì bất thường, nhưng tôi lại càng nhíu chặt mày hơn.

Tôi cảm nhận được một luồng âm khí nồng nặc đang tràn ra từ chiếc quan tài đó…

Đột nhiên, tiếng gà gáy vang lên, phá tan bầu không khí và ngắt ngang lời thoại của các diễn viên.

Mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn về phía quan tài.

Chỉ thấy con gà trống đã nghiêng ngả trên nắp quan tài, đầu gà rơi xuống đất. M..áu đỏ từ cổ gà bị c..ắt đứt chảy ra ào ạt, thấm vào bên trong quan tài.

Nắp quan tài, vốn chỉ được đậy hờ, bỗng nhiên động đậy.

"Rầm!"

Nắp quan tài đột ngột khép chặt lại, kín như bưng.

"Aaaa!!"

Tiếng hét chói tai của Hứa Dung vang lên từ bên trong.

Các diễn viên phụ hoảng loạn lao tới, cố gắng mở nắp quan tài. Nhưng dù có mấy nam diễn viên hợp sức đẩy cũng không nhúc nhích nổi.

"Giúp tôi với! Cứu tôi! Có người đang b..óp cổ tôi!"

Tiếng cầu cứu thất thanh của Hứa Dung khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.

Nhân viên trong đoàn phim cũng cuống cuồng chạy tới.

"Tránh ra hết đi!"

Tôi đẩy mọi người sang hai bên, xông thẳng lên phía trước.

"Tân Di?" Một người nhận ra tôi, thấy vậy tất cả liền giãn ra, dạt sang hai bên.

Khí đen từ quan tài bốc lên cuồn cuộn, cả chiếc quan tài không ngừng rung chuyển.

Những người có mặt tại hiện trường chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, ai nấy đều hoảng loạn tháo chạy, mặt tái mét.

Tôi nheo mắt, rút ra một lá bùa trừ tà, dán mạnh lên nắp quan tài. Ngay khoảnh khắc lá bùa chạm vào, một tiếng khóc rú sắc lạnh vang lên bên tai tôi.

Khi khí đen dần dần tan biến, tôi đẩy mạnh nắp quan tài ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chiếc quan tài lập tức đổ nghiêng xuống đất, Hứa Dung từ trong đó lăn ra ngoài một cách thê thảm. Cô ta ôm chặt cổ, thở dốc từng hơi lớn.

Mặt cô tái nhợt, đã gần chuyển sang xanh, nếu tôi chậm thêm chút nữa, có lẽ cô ta đã "mỉm cười nơi chín suối" rồi.

Vài nhân viên gan dạ vội vàng chạy đến, kéo Hứa Dung đi.

Tôi cau mày nhìn chiếc quan tài trống không. Khí đen đã tan sạch, không còn dấu vết nào.

Tôi đứng đợi một lát, rồi đạo diễn rón rén tiến lại gần, giọng run rẩy hỏi:

"Đại sư… con quỷ đó bắt được chưa?"

"Chưa." Tôi quét ánh mắt qua đám người đang đứng đó: "Chắc là nó chạy rồi, hoặc cũng có thể…

"Đã bị ai đó giấu đi."

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Hứa Dung dần lấy lại tinh thần.

Vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi, cô lập tức trừng lớn mắt, quát lên: "Là cô hại tôi đúng không?! Vì tôi nhốt cô trong khách sạn nên cô dùng thủ đoạn để trả thù đúng không?!"

Tôi im lặng nhìn cô ấy đầy bất lực, trong khi đạo diễn vội vàng chạy đến giải thích.

Ông chỉ cần vài lời ngắn gọn là đã tóm tắt được toàn bộ sự việc.

Cuối cùng, đạo diễn nghiêm túc nói: "Chuyện này đúng là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên giấu cô về việc đoàn phim gặp sự cố tâm linh. Tân Di Đại sư cũng chỉ làm việc theo hợp đồng. Bây giờ, đoàn đang gặp nguy hiểm, chúng ta nên đồng lòng vượt qua mới là điều quan trọng nhất."

"Muốn vượt thì tự ông mà vượt!" Hứa Dung tức giận đẩy ông ra. "Tôi phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này ngay! Cứ đợi mà nhận thư từ luật sư của tôi đi!"

Rõ ràng là cô ấy thật sự rất giận dữ.

Dưới sự đỡ của trợ lý, Hứa Dung gắng gượng đi ra ngoài. Tuy nhiên, cánh cửa lớn của sảnh cưới đã bị khóa chặt, cô ta dùng hết sức cũng không thể nào mở ra được.

"Chuyện quái quỷ gì thế này?!" Cô ta vừa sợ vừa hoảng, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng ánh mắt vào tôi. "Cô! Mau ra đây mở cửa đi!"

Tôi nhún vai: "Mở không được đâu. Con quỷ này ít nhất đã có tu vi hơn trăm năm. Nơi này giờ đã trở thành một vùng 'quỷ vực'. Nếu không tiêu diệt được nó, chúng ta sẽ không thể ra ngoài."

"Vậy cô mau tiêu diệt nó đi!"

Hứa Dung hét lên, giọng the thé đầy bực tức: "Điên mất thôi! Xui xẻo thế nào mà lại gặp phải mấy người vô trách nhiệm các người chứ!"

Cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, bắt đầu trút giận vô tội vạ lên tất cả mọi người.

Đặt mình vào vị trí của cô, tôi cũng phần nào hiểu được.

Dù sao cô ta cũng là một ngôi sao quen sống trong nhung lụa, cô ấy chưa từng phải trải qua những chuyện kinh khủng như thế này.

Tôi nhẹ giọng trấn an: "Muốn diệt quỷ thì trước tiên phải tìm được nó. Nó đã đến đây, chắc chắn sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình. Mà mục tiêu đó, từ đầu tới cuối, luôn là cô."

"Cho nên, cô Hứa à, tôi cần sự phối hợp của cô."

"… Tôi sao?" Hứa Dung nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ. "Cô đừng có đổ trách nhiệm lên tôi! Là ai đó trong số các người đã chọc vào thứ bẩn thỉu này! Ai đã mời nó đến thì tự mà nhận đi!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Chưa dứt lời, cô trợ lý bên cạnh đột ngột lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu. Những người khác cũng sợ hãi nhìn chằm chằm vào Hứa Dung.

Hứa Dung định nói thêm gì đó thì bỗng cảm thấy có một đôi tay lạnh toát bịt chặt lấy miệng và mũi của mình.

Cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt bướng bỉnh thường ngày biến mất, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.

Tôi nhìn thấy một làn khói đen đang bốc lên từ sau lưng cô ta, lập tức rút thanh kiếm gỗ đào trong túi ra, lao tới.

Thanh kiếm vừa chạm vào, làn khói đen kêu ré lên rồi lập tức bò dọc theo cột nhà, trườn lên trần nhà và biến mất trong chớp mắt.

Chạy cũng nhanh thật...

Hứa Dung lúc này mới hoàn hồn, òa khóc nức nở: "Thứ quỷ quái gì vậy?!"

Tôi thu kiếm về, nói bình thản: "Tôi đã nói rồi, con quỷ đó nhằm vào cô. Giờ thì, Hứa tiểu thư, cô có chịu phối hợp với tôi không?"

Hứa Dung đưa cho tôi ngày sinh tháng đẻ của cô ấy. Tôi lẩm nhẩm tính toán, bỗng dừng lại, hơi ngẩn người.

"Tổ tiên nhà cô làm nghề gì vậy?" Tôi hỏi.

Hứa Dung hơi đắc ý đáp: "Làm kinh doanh. Không phải khoe chứ, gia đình tôi từ đời ông bà tổ tiên đã chưa bao giờ nghèo khổ."

Xung quanh, các nhân viên thì thầm: "Bảo sao người ta đồn cô ta trong showbiz không cần quá cố gắng , không thích làm nữa thì có thể về thừa kế gia sản…"

"Thì ra tin đồn là thật."

Tôi lại hỏi: "Quê gốc của cô ở đâu?"

Hứa Dung: "Tây Lâm."

"Tây Lâm?" Tôi khẽ nhíu mày.

Cách đây không lâu, cũng có một người quê Tây Lâm tìm đến Huyền Thanh Quán nhờ giúp đỡ vì bị ác quỷ đeo bám. Khi sư đệ của tôi đến nơi thì người đó đã tử vong trong một vụ tai nạn xe.

Rõ ràng đó không phải một tai nạn ngẫu nhiên mà rất có khả năng là do ác quỷ gây ra.

Lúc ấy, tôi cũng đã xem qua ngày sinh tháng đẻ của người đó. Giờ nghĩ kỹ lại, bát tự của anh ta có vài điểm khá giống với bát tự của Hứa Dung.

Gia đình giàu có qua nhiều thế hệ, nhưng lại mang theo nghiệp chướng từ kiếp trước. Có lẽ tổ tiên của họ đã gây ra tội lỗi nghiêm trọng nào đó, chẳng hạn như hại ch..ết người.

Đang mải suy nghĩ, tôi nghe một nhân viên lẩm bẩm: "Tây Lâm? Sao trùng hợp thế nhỉ…"

Tôi lập tức quay đầu nhìn anh ta: "Anh vừa nói gì? Trùng hợp ở chỗ nào?"

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh ta. Nhân viên đó giật mình, lúng túng đáp: "À? Tôi… không nói gì đâu… Chỉ thấy trùng hợp thôi. Nữ chính Giang Nhi trong phim hình như cũng là người gốc Tây Lâm."

"Còn có nguyên mẫu ngoài đời sao?" Tôi hơi bất ngờ, rồi hỏi tiếp: "Biên kịch đâu rồi? Tôi có vài chuyện cần hỏi anh ấy."

Chẳng mấy chốc, biên kịch Trần An được đưa tới. Anh ta là một chàng trai đeo kính, trông rất có khí chất sáng sủa, thư sinh.

Trần An xác nhận rằng nhân vật Giang Nhi trong kịch bản được xây dựng dựa trên một câu chuyện có thật. Anh nói mình đã sáng tác dựa trên lời kể của một người bạn.

"Lúc đó bạn tôi kể cho tôi câu chuyện xảy ra ở quê cậu ấy, tôi cảm thấy rất hứng thú." Trần An giải thích. "Vậy nên tôi đã dành ba tháng để viết nên kịch bản Tân Nương này."

Đúng là quá trùng hợp rồi…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com