Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 141: Luân Hồi Giới!



Dương Phàm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, ý thức như bị nhấn chìm vào một dòng xoáy vô tận. Cả thế giới như vặn vẹo, tan rã, rồi lại kết tinh thành một thực tại hoàn toàn xa lạ.

Hắn chớp mắt.

Trước mặt là một khu rừng tím thẫm, tĩnh mịch đến rợn người.

Những tán cây cao vút, vươn lên tận trời xanh, nhưng không hề có lấy một tia sinh cơ. Lá cây phủ kín như một tấm màn che, chặn đứng ánh sáng, tạo nên một không gian mờ ảo, u tịch, như thể nơi đây chưa từng có sự sống.

Một cơn gió nhẹ lướt qua.

Dương Phàm theo bản năng liếc nhìn…

Không một chiếc lá nào lay động.

Yên lặng.

Tĩnh mịch đến mức khiến lòng người phát lạnh.

Hắn khẽ cau mày, đưa tay chạm vào một chiếc lá gần nhất.

Mềm mại.

Không phải tượng đá. Không phải kim loại. Nhưng cũng không giống lá cây bình thường.

Nhìn có vẻ bất động như hóa thạch, nhưng lại mang theo xúc cảm của vật sống.

Quy tắc quái quỷ gì đây?!

Dương Phàm khẽ thở dài, không muốn tốn thời gian tìm hiểu mấy chuyện rườm rà này.

Hắn khẽ động thân, trực tiếp bay vọt lên cao.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

ẦM!

Một lực lượng vô hình lập tức đè chặt lấy hắn!

Không gian nơi đây… không thể sử dụng Không Gian Chi Lực!

Dương Phàm thử vận dụng Kurzgesagt Narrator, muốn xé rách hư không, nhảy xuyên qua chiều không gian khác.

Nhưng thất bại!

Không gian nơi này như một tấm kính cường lực bất hoại, chặn đứng mọi nỗ lực xuyên toa của hắn!

Chỉ có thể… bay từng chút một!

Ánh mắt hắn trầm xuống, bên trong lóe lên tia suy tư sắc bén.

"Không thể nào! Tường rào không gian ở đây ít nhất phải mạnh hơn Thiên Đạo một bậc!"

Nếu ngay cả một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên như hắn cũng không thể xuyên qua, vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất—

Ngoài Thiên Đạo, còn tồn tại hai Đạo khác!

Địa Đạo – Trật tự cội nguồn, quy tắc của thế giới.

Sinh Linh Đạo (Nhân Đạo) – Đạo chi phối vận mệnh sinh linh.

Ba đạo này hợp lại, mới cấu thành Tinh Huy Giới hoàn chỉnh!

Dương Phàm hít sâu một hơi.

Vậy thì tốt rồi!

Vị Hắc Y Nữ Tử kia dù có khủng bố đến mức nào, cũng không thể dễ dàng xâm nhập vào nơi này.

Hắn còn thời gian!

Nơi này… chỉ có thể là Luân Hồi Giới!

Một luồng dao động hư vô mờ mịt, như một lời gọi mời từ vực sâu xa xôi, truyền đến từ phương xa.

Dương Phàm nhắm mắt, cảm nhận một chút.

Chính là nó!

Không do dự nữa.

Hắn khẽ động thân, hóa thành một tia sáng xanh, phá vỡ hư không, lao thẳng về phía trước!



Luân Hồi Giới, một thế giới rộng lớn vô tận, thậm chí còn bao la hơn cả Dương Gian. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là kích thước của nó, mà là quy tắc nơi đây hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn xa lạ với mọi lẽ thường mà Dương Phàm từng biết!

Nơi này không có điểm dừng, không có cực hạn. Ngay cả những sinh linh đã tồn tại hàng vạn kỷ nguyên cũng chỉ biết rằng Luân Hồi Giới được chia thành vô số giới vực, mỗi giới vực bị ngăn cách bởi một con sông đen ngòm mang tên Vong Xuyên!

Tựa như một bàn cờ khổng lồ, cứ mỗi một đường cắt qua bốn phía của một lộ sẽ hình thành một giới vực lớn, tạo nên những ranh giới bất khả xâm phạm!

Lúc này, Dương Phàm khoanh tay đứng bên bờ sông, sắc mặt vô cùng khó chịu.

Sông này... không thể bay qua?!

Vừa rồi hắn thử cưỡng ép bay lên, nhưng ngay lập tức cảm thấy một lực cản vô hình khủng bố đè ép xuống toàn thân! Toàn bộ hư không xung quanh như thể hóa thành một tầng chắn không thể xuyên thủng, lập tức kéo hắn xuống!

Không chỉ vậy—

Hắn cũng không thể bơi!

Khoảnh khắc thân thể chạm vào mặt nước đen ngòm kia, cả thần hồn hắn lập tức bị bịt kín nhận thức, như thể bị nuốt chửng vào bóng tối vô tận!

Nếu không phải hắn kịp thời kích hoạt Kurzgesagt Narrator, vận dụng Mộng Ảo Chi Lực cùng Cái Chết Thế Thân, có lẽ bây giờ đã ô hô ai tai, hóa thành một bộ xương trắng trôi nổi trên dòng Vong Xuyên rồi!

Cái Chết Thế Thân—một năng lực tương tự như Izanagi, nhưng không phải đơn thuần là hoán đổi giữa thực tại và ảo giác. Thay vào đó, nó giống như một dạng can thiệp vào "plot", trực tiếp viết lại số phận của hắn!

Khi đó, Dương Phàm không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ kịp viết lại:

"Ta có thể bơi qua sông này!"

Và thế là—hắn may mắn bơi được sang bờ bên kia. Nhưng rất nhanh, quy tắc nơi này tự động sửa lại, con sông Vong Xuyên trở về trạng thái cũ, tiếp tục nuốt chửng tất cả những gì chạm vào nó!

Tệ hơn nữa—

Tất cả năng lực của hắn đều bị vô hiệu hóa!

Ngoại trừ sức mạnh thể chất của Superman, toàn bộ những kỹ năng khác như phân thân, thậm chí ngay cả Kurzgesagt Narrator cũng chỉ có thể sử dụng Mộng Ảo Chi Đạo và một ít lĩnh ngộ mỏng manh về Âm Dương Chi Đạo!

Tất cả những năng lực còn lại… đều bị phong ấn!

Điều đáng sợ nhất chính là—

Hắn không cảm nhận được Cây Thế Giới!

Swamp Thing hoàn toàn vô dụng ở đây!

Xưa nay, dù ở bất cứ đâu, chỉ cần có cây cối, hắn đều có thể thông qua Cây Thế Giới để kết nối với toàn bộ thiên địa. Nhưng hiện tại—trong toàn bộ Luân Hồi Giới này, chỉ có duy nhất một Cây Thế Giới còn tồn tại, và nó nằm trong Thế Giới Cực Lạc!

Nếu nữ nhân Hắc Y kia thật sự phát điên mà phá hủy nó—

Vậy thì hắn… không còn đường lui!

Dương Phàm nuốt nước bọt, cảm thấy da đầu tê dại.

Từ khi nào… từ game vô hạn tái sinh biến thành game một mạng thế này?!

Móa nó!

Dương Phàm thật sự muốn chửi tục!

Đường đường là một cường giả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, tung hoành khắp Tiên Giới, vậy mà lại lưu lạc đến cái chỗ quỷ quái này, bị hành đến thảm hại như thế này?!

Thật sự là bó tay!

Hắn vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa tự kiểm điểm lại cuộc đời. Đang yên đang lành, hắn không chơi trò rút lui chiến lược, không ở lại vơ vét thêm chút tài nguyên, lại đâm đầu vào cái Luân Hồi Giới quỷ quái này làm gì?!

Hỗn Độn còn có quy tắc. Hồng Hoang còn có trật tự.

Còn ở đây?

Móa nó!

Dương Phàm thở dài, cố bình ổn tâm trạng, nhưng ngay lúc này—

"Ê, huynh đệ! Ngươi vừa mới bơi qua sao?"

Giọng nói lạ hoắc vang lên ngay sau lưng.

Dương Phàm giật mình quay đầu lại.

Một sinh linh kỳ quái hiện ra trong tầm mắt hắn.

Tên này cơ bắp cuồn cuộn, thân trên to lớn như một con quái vật, làn da xám xịt ánh lên một tầng u quang kỳ dị, cặp răng nanh nhọn hoắt chìa ra, gương mặt thô kệch như thể vừa bước ra từ cơn ác mộng.

Nhưng điều quái lạ nhất—

Hắn không có chân?!

Nửa người dưới của tên này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một làn khói đen dày đặc, như thể hắn là một linh hồn bị trói buộc vào hình thể này, trôi nổi giữa không trung một cách lạ lùng.

Dương Phàm ngẩn ra một giây, sau đó theo bản năng chỉ thẳng vào mặt tên kia, hét lớn:

"Thần Đèn?!"

Tên kia chớp mắt một cái, gương mặt nhăn nhó.

"Cái gì Thần Đèn?"

“Thần Đèn” há hốc miệng, có vẻ như vừa bị xúc phạm nghiêm trọng.

Nhưng sau đó, ánh mắt “Thần Đèn” quét lên người Dương Phàm, chợt mở to như thấy quỷ.

"Ngươi là Dương Gian người?!"

"Móa nó!!!"

Dương Phàm lại chỉ thẳng vào mặt tên quái dị kia, hùng hồn quát:

"Móa cái đầu ngươi!"

Tên kia lập tức bực mình, trợn mắt đáp trả:

"Móa... người ta là có tên đàng hoàng, không phải Thần Đèn! Ta là A Húc!"

Dương Phàm nghe xong liền phụt nước miếng.

A Húc?!

Cái tên này… sao nghe vừa quê mùa vừa kỳ dị thế này?!

Nhưng chưa kịp cười nhạo, A Húc đã nhanh hơn một bước, chỉ thẳng vào mặt hắn, nhếch mép cười đểu:

"Còn hơn cái loại ngay cả tên cũng không có như ngươi!"

Dương Phàm híp mắt, lửa giận bốc lên:

"Mọe! Bổn đại gia đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Dương Phàm!"

A Húc nghe xong liền gãi đầu, mặt đầy vẻ thờ ơ:

"Dương Phàm? Dài dòng quá! Ta gọi ngươi là A Phàm vậy!"

Dương Phàm: "....."

Một cơn tức nghẹn ngay cổ họng!

Từ khi nào mà hắn—cường giả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, kẻ chấn động cả Tiên Giới, khiến Thiên Đạo cũng phải kiêng kỵ—bị người ta gọi là A Phàm như thằng nhóc hàng xóm thế này?!

Hắn hít sâu, định bụng sẽ phản bác một trận, nhưng rồi chợt cảm thấy có gì đó sai sai…

Nói chuyện với cái tên A Húc này thật sự hao tổn noron thần kinh!

Cảm giác như cứ tiếp tục đôi co, chỉ số IQ của hắn sẽ giảm dần theo thời gian!

Dương Phàm xoa xoa thái dương, trong lòng hối hận tột độ—

Móa nó, đáng lẽ ngay từ đầu không nên bắt chuyện!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com