A Húc mỉm cười, “Đùa ngươi thôi, thật không ngờ bản lĩnh ngươi lại cao đến vậy, có thể bơi được qua sông Vong Xuyên, cả đời này làm Diêm Vương, ta mới thấy một lần!”
Dương Phàm trợn tròn mắt, há hốc miệng như vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất trên đời.
"Ngươi? Là Diêm Vương?!"
A Húc thấy phản ứng của hắn thì cũng cúi đầu nhìn lại mình, vẻ mặt đầy thắc mắc.
"Có gì không ổn sao?"
Dương Phàm chỉ thẳng vào mấy múi cơ bắp vạm vỡ trên người A Húc, nhất là phần thân trên như tượng điêu khắc, gân guốc rắn chắc đến mức không tưởng.
"Thế cái đống này là cái gì?! Nhìn ngươi như thể có thể nâng cả dãy ngân hà lên vậy!"
A Húc xoa đầu, cười ha hả đầy vô tư:
"À cái này hả? Ài… thật ra ở Luân Hồi Giới, ngươi thấy vậy thôi chứ cũng vô dụng! Toàn bộ là tổ tiên ta truyền lại, nhưng mà giờ muốn xóa cũng không được!"
Dương Phàm nhíu mày, cảm thấy câu chuyện bắt đầu có chút khó tin.
"Tổ tiên ngươi? Ai thế?"
Nhắc đến đây, A Húc bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, ánh mắt lóe lên một tia kính trọng sâu sắc.
"Vu Tộc! Ta chính là hậu duệ của Vu Tộc a! Há há!"
Dương Phàm nghe đến đây thì mắt trợn to hơn nữa, đầu óc như muốn nổ tung.
"Vu Tộc?! Không phải Vu Tộc chỉ tu thể chất, không tu thần hồn sao?!"
A Húc lập tức nhảy dựng lên, mặt như vừa bị xúc phạm nặng nề, quát lớn:
"Ai nói vậy?! Ngươi nói bậy! Vu Tộc chúng ta chỉ tu thần hồn, không thèm tu luyện cái chó má gì thể năng hết!"
Dương Phàm: "….."
Hắn cảm thấy tam quan vỡ nát.
Hắn biết rất rõ Vu Tộc là cái quái gì! Trong Hồng Hoang, đám Vu này chính là thứ cứng đầu, đánh không chết, chém không đứt, chỉ có máu nóng và nắm đấm!
Tại sao giờ đây lại có kẻ khẳng định chắc nịch rằng Vu Tộc chỉ tu thần hồn?!
Hắn bó tay toàn tập.
Nhưng A Húc có vẻ cũng không muốn tranh cãi về chuyện này, phất tay nói thẳng:
"Thôi, bỏ đi, vấn đề là sao một người Dương Gian như ngươi lại chạy tới đây? Đã thế còn có thể bơi qua sông Vong Xuyên?"
Dương Phàm vốn cũng không có hướng đi rõ ràng, hiện giờ gặp được người có chút hiểu biết về nơi này, chi bằng thành thật một chút, xem thử có đào ra được thông tin hữu ích nào không.
Hắn hắng giọng, chậm rãi nói:
"Ta à? Thật ra ta đến từ Tinh Huy Giới… chỉ là ta trồng một cái cây…"
A Húc: "….Cây?"
Dương Phàm gật đầu, mặt nghiêm túc.
"Ừ! Một cái cây rất to! Nó kết nối cả Tiên Giới, rễ của nó mọc xuống tận đây! Thế là ta vô tình lọt xuống! Ngươi tin không?"
A Húc nghe xong, gật đầu ngay tắp lự:
"Tin!"
Dương Phàm: "….."
Hắn trợn mắt. Nhanh như vậy? Không phải nên hỏi han một chút, tỏ vẻ nghi ngờ gì đó trước sao?!
A Húc khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên:
"Thật ra chuyện này cũng bình thường thôi! Cái cây ngươi trồng khả năng là Yggdrasil, như thế thì có gì lạ?"
Dương Phàm há hốc mồm.
"Yggdrasil?!"
A Húc thở dài, kiên nhẫn giải thích:
"Mỗi Vũ Trụ đều có một cái để tạo thành vòng lặp quy tắc, kết nối các thế giới với Luân Hồi, Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai. Không phải sao? Có gì lạ?"
Dương Phàm: "Khụ… khụ…"
"Nhưng vấn đề là—thế giới của ta còn chưa mở ra Địa Đạo! Cái cây này là ta tự trồng, theo đường tắt!"
A Húc đang gật gật đầu, nghe xong bỗng đơ người.
"Khoan khoan… Ý ngươi là ngươi tự trồng?! Không phải do thế giới chi lực giúp đỡ?"
Dương Phàm nghiêm túc suy nghĩ lại, đúng là có Thiên Đạo hỗ trợ, nếu không có lẽ hắn cũng đi đời nhà ma từ lâu.
Hắn gật đầu thừa nhận:
"À… không hẳn! Có Thiên Đạo giúp, nhưng phần lớn cái cây vẫn là do ta trồng!"
A Húc chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ồ, vậy thì có thể chấp nhận được, huynh đệ!"
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, lật tay lấy ra một cuốn sổ đen, nhanh chóng lật qua lật lại kiểm tra gì đó, sau đó đột ngột đóng mạnh lại.
Hắn quay sang nhìn Dương Phàm, vẻ mặt đầy kinh dị.
"Không đúng!"
"Tinh Huy Giới vẫn còn nằm trong khu vực Luân Hồi Vực chưa được chính thức thành lập!"
Dương Phàm mỉm cười như có như không, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Tên biến thái trước mặt hắn thế mà lại trồng bậy một Cây Thế Giới ngay cả khi Thông Đạo Địa Giới còn chưa mở?!
Mà vấn đề lớn nhất chính là—
Bình thường, muốn đến được Luân Hồi Giới, phải là kẻ ngộ ra Luân Hồi Chi Đạo hoặc Vận Mệnh Chí Cao Đạo!
Nhưng hắn không hề cảm nhận được trên người Dương Phàm có bất cứ dấu vết gì của những Đạo Pháp này!
Nói cách khác—
Tên này từ một lối đi chưa tồn tại, phá vỡ quy tắc, nhảy thẳng vào Luân Hồi Giới!
A Húc cảm thấy da đầu tê dại, nhìn Dương Phàm như nhìn một con quái vật ngoài kịch bản.
Hắn thề, cả đời làm Diêm Vương, đây là lần đầu tiên thấy chuyện điên rồ như thế này!!!
…
A Húc xoa xoa trán, vẻ mặt như đang tiếp nhận một sự thật khó tin, lẩm bẩm:
"Được rồi, ngươi theo ta đi. Đúng là nơi này chính là giới vực tương lai của Tinh Huy Giới, nhưng… chưa phải bây giờ."
Hắn liếc nhìn Dương Phàm, ánh mắt có chút kỳ quái.
"Nếu ngươi là sinh linh đầu tiên xuống được đến đây, cũng xem như có phúc phần!"
Dương Phàm còn chưa kịp lên tiếng, A Húc đã tiếp tục, giọng đầy vẻ chắc nịch:
"Vậy thì, việc đả thông Địa Giới của Tinh Huy Vũ Trụ liền do ngươi phụ trách! Chỉ có sinh linh thuộc về đúng vũ trụ đó mới có thể mở ra Luân Hồi Đạo của vũ trụ đó!"
Nghe đến đây, khóe môi Dương Phàm chợt nhếch lên, nở một nụ cười đầy bí ẩn.
"Thật ra… ta không phải người đầu tiên!"
A Húc lập tức chớp mắt liên tục, lộ ra vẻ mặt kinh dị.
"Khoan đã! Còn có người khác xuống đây trước cả ngươi nữa? Cái Tinh Huy Giới này rốt cuộc là thế nào vậy?!"
Hắn gật gù một chút, sau đó ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa, suy nghĩ giây lát rồi đáp:
"Như vậy, tỷ lệ cao nàng ấy có thể đang ở Giới Vực Âm Dương Địa Phủ chỗ ta. Xung quanh đây chỉ có nơi đó là gần nhất!"
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu A Húc lại chậm rãi chuyển sang thần bí, ánh mắt lóe lên một tia khó đoán.
"Nhưng mà, ta phải nói trước với ngươi… Nếu phu nhân ngươi đã ở đây từ lâu, lại huấn luyện để chuẩn bị mở ra Địa Đạo… thì e rằng nàng ấy sẽ không còn là phu nhân của ngươi nữa đâu."
Dương Phàm nhíu mày:
"Tại sao?"
A Húc chỉ cười, vẻ mặt bí hiểm như thể biết được điều gì đó kinh thiên động địa.
"Cứ đi rồi ngươi sẽ biết!"
Nói xong, A Húc vung tay, lập tức một chiếc thuyền gỗ đen trôi nổi giữa sông Vong Xuyên chậm rãi hiện ra.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên thuyền, vẫy tay với Dương Phàm.
Dương Phàm không nghĩ nhiều, cũng bước lên.
Nhưng ngay lúc đó—
A Húc đưa thẳng cho hắn một cái mái chèo!
Dương Phàm: "…."
Hắn nhìn mái chèo, rồi quay sang nhìn A Húc, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
A Húc khoanh tay, mặt tỉnh bơ:
"Nhìn gì? Chèo đi! Hai người chèo mới nhanh chứ!"
Dương Phàm: "Móa… ta chưa bao giờ thấy một Diêm Vương như ngươi!"
A Húc hơi đỏ mặt, nhưng ngay lập tức nghiêm túc chống chế:
"Ngươi thì biết cái gì? Ta đây là đang đi vi hành! Vi hành! Hiểu không?!"
"Đường lối lãnh đạo là không thể để cấp dưới biết hết được!"
Dương Phàm: "….."
Hắn bó tay, nhưng cuối cùng vẫn ra sức chèo.
Trong lúc chèo, Dương Phàm lặng lẽ cảm nhận.
Luân Hồi Chi Đạo, một trong những nhánh mạnh nhất của Vận Mệnh Chí Cao Đạo, quả nhiên không phải dạng vừa.
Dựa theo những gì hắn cảm nhận được, Luân Hồi Đạo của A Húc ít nhất cũng đạt đến hơn 30%!
Nếu so với Tiên Giới, vậy tức là tương đương Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên sơ kỳ!
Vậy mà…
Tại Luân Hồi Giới… hai tên Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên lại đang ra sức chèo đò!!!
Quá mức hoang đường!
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là—
Càng chèo, bọn họ lại càng đi nhanh!
Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng mỗi lần mái chèo quạt nước, lại có cảm giác như có hàng vạn cánh tay vô hình đang đẩy con thuyền đi với tốc độ cực nhanh!
Nhanh đến mức…
Thậm chí còn nhanh hơn cả cưỡi tên lửa!
Nhưng dù tốc độ kinh khủng như vậy, dòng sông Vong Xuyên vẫn tĩnh lặng như mặt gương, không hề gợn sóng lấy một lần!