Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 155: Chuẩn bị tiến vào Thiên Ngoại



Thập Điện Diêm La – Cầu Lục Đạo – Điện Thứ Mười.

Trong lòng đại điện, mười vị Diêm Vương đang nghị bàn.

Ánh sáng lờ mờ từ hàng trăm hồn đăng chập chờn như bóng quỷ, chiếu lên từng gương mặt u tịch, trầm tư, đầy vẻ lo lắng trước chuyến hành trình tiến vào Thiên Ngoại Thiên Ma—nơi không ai biết là lối đi… hay con đường một chiều vào hư vô.

Đột nhiên—ẦMMM!!!

Không gian trước đại điện… nứt toạc.

Tựa như có ai dùng một lưỡi đao vô hình xé rách mặt kính thời không, mở ra giữa luân hồi bất diệt một cánh cửa dị thường—ánh sáng bảy sắc lập lòe như cầu vồng nghịch chuyển, từng luồng khí tức như thác đổ từ nơi tầng thứ cao hơn cả Ma Thần, tràn xuống Địa Giới.

Từng luồng áp lực ập đến, khiến cả mười vị Diêm Vương… đồng loạt cứng đờ.

Không nói được.

Không động được.

Ngay cả thần niệm cũng như bị chặn lại.

Tựa như có một tồn tại cao hơn cả Thiên Đạo đang bước xuống.

ẦM!!

Không ai bảo ai—cả mười người đồng loạt quỳ rạp xuống sàn điện!

Quỳ cực đẹp.

Chỉ thiếu mỗi chiêng trống.

Khí tức trên người họ bị áp chế đến tận gân cốt, một số người còn thấy… xương sống như bị ai đó đạp một cước, ép sát đầu gối xuống mặt đất.

A Húc mặt cắt không còn giọt máu:

“Không… không lẽ là Vực Ngoại Thiên Ma đã biết được…?”

A Kim trợn mắt, mồ hôi nhỏ từng giọt:

“Chúng ta chưa kịp mở cổng mà họ đã… tới chặn đầu rồi?!”

Mười người liếc nhau, trong lòng đồng thanh một tiếng:

“Mạng của chúng ta… xong rồi!”



Nhưng rồi… qua mấy hơi thở.

Không có tiếng gầm gào. Không có Ma Thần trồi lên từ Vực Ngoại.

Chỉ có tiếng… bước chân.

“Cộp… cộp… cộp…”

Mười vị Diêm La đồng loạt ngẩng đầu—ánh mắt vẫn còn run rẩy.

Phía trước họ, hai người đang đứng.

Một nam một nữ.

Dương Phàm và Lâm Uyển Tuyết.

Hai người… đang nhìn mười vị đại năng thủ hộ Âm Phủ như nhìn bức tranh “đồng quê quỳ gối” phiên bản cơ bắp.

Ánh mắt Dương Phàm hơi giật giật, miệng nhếch nhẹ, biểu cảm phức tạp như vừa buồn cười vừa bất lực:

“Thật ra ở Phàm Giới…”

“…ta có lưu truyền một môn cổ đạo.”

“Đạo này gọi là—Yoga.”

Câu nói vang lên như một thanh chấn kiếm—cắt phăng không khí nghiêm trọng còn sót lại trong điện.

Ầm ầm ầm—

A Húc lập tức bật dậy, vỗ ngực cười ha hả:

“À à, đúng đúng! Ta cũng từng nghe qua đạo ấy rồi!”

A Kim cũng vội đứng thẳng, chỉnh sửa áo bào rách như chưa từng có gì xảy ra:

“Là… là môn luyện thể tốt cho gân cốt! Quỳ xuống cho mềm gối, đúng, đúng!”

Các vị Diêm La còn lại lần lượt giả vờ vươn vai, vỗ bụng, xoa lưng, như thể vừa luyện xong bài “Cường Thân Ngũ Bộ Khúc” đặc biệt do Địa Phủ mới phát minh.

Dương Phàm mặt không đổi sắc, còn Lâm Uyển Tuyết—

Nàng trợn mắt.

Thật sự là trợn cả tròng mắt, ánh nhìn như đang nhìn một đám học trò diễn hài không đạt giải nhưng cứ tưởng mình đạt giải nhất.

“…”

“Cái gì mà thở yoga?”

“Cái gì mà luyện gối cho mềm?”

“Vừa nãy ai đó còn run như lá tre, bây giờ lại bày đặt đạo tâm tĩnh lặng?”

Cả mười người, dáng vẻ như vừa bước ra từ đoàn làm phim luyện giả thần công, chắp tay nghiêm túc, khuôn mặt vô tội:

“Dương Phàm đạo hữu, Uyển Tuyết đạo hữu! Mọi chuyện… ổn chứ?”

A Húc gật gù, vỗ tay:

“Dương Phàm đạo hữu đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi! Lần này chúng ta… cơ hội phá giới vào Ngoại Vực chắc chắn cực cao!”

A Kim tay khoanh lại, gật đầu như trống đánh:

“Chính xác! Lực lượng đạo hữu bây giờ… đã đủ để đối đầu với cả tồn tại tầng cao!”

“Không nên chậm trễ! Khởi hành sớm mới là thượng sách!”

Các Diêm Vương đồng loạt phụ họa, gật đầu như trống múa:

“Thời gian ở Ngoại Vực… lệch khỏi tuyến chu kỳ! Chúng ta nên xuất phát càng sớm càng tốt!”

Lâm Uyển Tuyết trừng mắt, ánh nhìn lạnh buốt quét một vòng—nhưng không ai lộ vẻ ngượng ngùng nào.

Ảnh Đế toàn tập.

Địa Phủ mười vị—toàn là cao thủ lật mặt không đỏ.

Nàng lẩm bẩm, giọng như thì thào giữa gió âm:

“…Thì ra các ngươi thật sự không phải Diêm Vương.”

“Các ngươi là diễn viên đi lạc vào Địa Phủ, đúng không?”

Dương Phàm bên cạnh khẽ cười khà khà, tay khoác lên vai nàng, thì thầm:

“Không sao. Dù họ có là Ảnh Đế, thì vai chính… vẫn là ta và nàng.”

Uyển Tuyết: “…”

“Ta nghi ngờ chàng là đạo diễn từ đầu.”



Ngày hôm sau.

Giữa hư không âm trầm trải dài vô tận, nơi luồng đạo vận chưa phân định rõ Dương Gian và Âm Giới, mười hai bóng người từ từ hạ xuống mặt đất.

Tinh Huy Giới Vực—biên cảnh.

Cảnh tượng nơi đây khiến cả đoàn người rơi vào trầm mặc.

Không có tiếng gió.

Không có công trình.

Không có ánh sáng.

Chỉ là một vùng đất khổng lồ… tĩnh mịch đến rợn người.

Toàn bộ khu vực được bao bọc bởi vòng cung Vong Xuyên Hà, như một cái lồng vô hình chia cách mọi thứ với phần còn lại của vũ trụ.

Thế nhưng… giữa lòng đất tưởng như chết kia—

Một điều bất thường hiện ra.

Từ sâu trong tâm địa, một bộ rễ cây khổng lồ đang mọc ngược lên!

Không sai—mọc ngược!

Những nhánh rễ màu lục sẫm, ánh lên đạo vận sinh mệnh cổ xưa, trồi lên từ mặt đất như những con rồng ngầm phá vỡ tầng phong ấn, vươn về phía thiên không như muốn xuyên thủng Địa Giới.

Có vài nhánh thậm chí đã đâm xuyên qua mặt nước Vong Xuyên, cắm thẳng xuống đáy hà, như hút lấy đạo vận của sông quên lãng để nuôi lớn bản thân.

Một cảnh tượng kỳ vĩ, rợn ngợp.

Thập Điện Diêm La đồng loạt mở lớn mắt, giọng nói xen lẫn chấn động:

“Đây… là rễ của Cây Thế Giới?”

“Không thể nào… Đới Tinh Giới của chúng ta cũng có rễ, nhưng chưa từng… lớn đến mức này!”

“Cái này… không phải chỉ là rễ, mà là cốt lõi sinh mệnh tuyến đang tái sinh!?”

A Kim nghiến răng, ánh mắt nghiêm nghị:

“Chẳng lẽ… nơi đây từng là gốc Cây Thế Giới? Đã thức tỉnh sao!?”

A Húc nuốt khan một ngụm khí lạnh:

“Không. Không thể. Rễ này… không phải tự sinh. Cái này rõ ràng là có người trồng ra…”



Dương Phàm bước chậm về phía trước, nhìn lấy từng nhánh rễ to như sơn lĩnh vươn ra giữa cõi tịch mịch, ánh mắt thoáng xuất thần.

Hắn biết rõ—đây là thứ mình trồng ra năm đó.

Là một lần “ngứa tay” dùng nhân vật The Gardener, kết hợp khí tức của Lục Tịnh Trúc cùng Bồ Đề… gieo xuống một hạt.

Một hạt.

Và giờ… đã thành một Mệnh Mạch.

“Lớn quá rồi…”

Dương Phàm khẽ thì thầm. Nhưng không phải là hân hoan.

Mà là… lo.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua từng tầng u khí, muốn nhìn lên Dương Gian, nơi gốc cây kia vươn ra như cột sống sinh mệnh của cả Tinh Huy Vực.

Nhưng—vô pháp nhìn được.

Không gian ở đây như bị ai đó cố ý phong tỏa toàn bộ thần thức thượng tầng, ngay cả Hỗn Nguyên cấp như hắn cũng không thể xuyên qua.

Suy nghĩ hiện lên như sấm động trong lòng.

“Chỉ có một cách… là mượn lại sức mạnh của Swamp Thing, chui thẳng vào rễ, rồi từ đó… leo ngược lên Dương Gian theo mạch sinh mệnh.”

“Nhưng…”

Hắn không động.

Không dám.

Ánh mắt hắn lúc này mang theo một tia e dè rất khó thấy trên người Dương Phàm.

Không phải vì sợ.

Mà vì—hắn là người luôn biết cẩn thận.

“Ta hiện giờ tuy đã chạm đến tầng viên mãn của Hỗn Nguyên, ngộ ra bảy Chí Cao Đạo, sức mạnh đủ để đỡ lại nữ tử hắc y kia…”

“Nhưng chỉ là đỡ được…”

“Không thể thắng chắc.”

Hắn nheo mắt, ánh sáng trong đồng tử như lưỡi dao:

“Ta không rõ nàng ta sống bao lâu… là sinh vật của kỷ nguyên nào…”

“Nhưng chắc chắn—không phải sinh vật đơn giản.”

“Thứ tồn tại vượt khỏi hệ thống luân hồi, thiên đạo và vận mệnh cùng lúc không ràng buộc… chính là loại đáng sợ nhất.”

“Một bước sai—ta sẽ chết.” “Không chỉ ta, mà cả Uyển Tuyết… cũng có thể bị kéo theo.”

Dương Phàm khẽ thở ra, tay đặt lên nhánh rễ lớn đang run nhẹ như mạch máu đang đập.

“Sau này… sẽ trở lại.”

“Khi ta có đủ đòn sát thủ, đủ chiến lực.”

Lúc này, hắn xoay người, ánh mắt trở nên kiên định như thần luyện chiến giáp, cất giọng nhẹ nhàng nhưng vang vọng:

“Nơi đây, tạm thời không đụng đến.”

“Chuyện trước mắt—là giúp Uyển Tuyết tìm được mảnh còn lại của Cổ Luân Kiếm.”

Hắn quay sang nhìn nàng—nữ tử một thân váy tuyết, ánh mắt trong như gió sương, nhưng bên trong là đạo vận đủ để thách thức vận mệnh cả giới vực.

“Song bích hợp kiếm…”

“Cũng đủ để chém một nữ nhân cổ thần không rõ gốc gác như nữ tử kia.”

Hắn nhếch môi, nụ cười đầy thâm ý:

“Đến lúc đó… ta sẽ đích thân quất vào mông nữ tử hắc y kia vài cái…”

“Sau đó—ép nàng phun ra toàn bộ sự thật.”

Uyển Tuyết đứng cạnh, nghe xong mà chẳng biết nên khóc hay cười.

Chỉ khẽ quay mặt đi, giấu nụ cười nhè nhẹ:

“…Lại đậu bỉ nữa rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com