Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 156: Dương Gian tình huống căng thẳng!



Tinh Huy Giới.

Khung cảnh giờ đây chẳng khác gì bức họa tận thế.

Toàn bộ Tiên Giới như vừa bị hàng loạt thiên đại thủ chưởng ầm ầm trấn xuống!

Các mảnh Châu Lục—từng là cội rễ của tiên mạch, trung tâm của ngàn vạn tông môn—giờ vỡ vụn như gốm sứ.

Tiên Hải, vốn trải dài mênh mông như biển đạo, nay đã bị ép co cụm lại giữa các vết nứt không gian, bị tách thành bốn mảng đại địa, chia cắt như bị xé toạc bởi một bàn tay vô hình.

Còn nơi sâu nhất ngoài biên giới vũ trụ—Hỗn Độn—

Tử Tiêu Cung, nơi cư ngụ của chư Thánh, từng là cấm địa không ai dám bước vào, giờ đây… bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, trôi nổi bấp bênh giữa dòng sông thời không, chẳng khác nào phế tích hoang cổ lạc vào vũ trụ vô chủ.

Một tiếng gầm dữ dội vang vọng trong hỗn loạn:

“Chết tiệt! Chết tiệt! Không thể để nàng ta tiếp tục càn rỡ như vậy!”

Thanh âm ấy lồng lộng như thiên lôi, mang theo thù ý và bất cam cùng cực.

Từ sâu trong lớp ánh sáng tan vỡ, Tỳ Thiên bước ra.

Không còn dáng vẻ đạo mạo cao nhân thường thấy.

Áo bào hắn rách tả tơi, thân thể loang lổ vết thương, từng luồng máu đạo ngưng thành sương trắng, bay loạn trong hư không. Không phải Phương Tiện Thân mà là bản thể chân thật—một thanh niên tóc bạc ngang lưng, ánh mắt lạnh đến rợn người, như gió âm giữa đại tuyết hoang nguyên.

“Phù Mộc Vân!”

Hắn gằn từng chữ, tay nắm chặt thần ấn, toàn thân rực lên đạo hỏa thịnh nộ.

“Ngươi đừng hòng lấy được vũ trụ này! Nó không phải thứ ngươi có thể chinh phục!”

Từ xa xa, một bóng dáng phiêu miểu như mộng linh hiện ra giữa Hỗn Độn.

Nàng khoác hắc y như màn đêm bất tận, dung nhan ma mị nhưng quyến rũ đến nghẹt thở, tựa hồ như gom hết vẻ đẹp của thiên cổ, nhưng lại mang theo ma ý từ xưa trước cả Thiên Đạo.

Giọng nói nàng văng vẳng như mê hồn âm:

“Tỳ Thiên tiểu tử…”

“Ngươi không có tư cách cản ta.”

“Vũ trụ này… vốn thuộc về Hoang Cổ, không phải trò chơi của hậu sinh như ngươi.”

“Ngươi muốn dùng Ba Độc, Sáu Trần, Mười Thân đại pháp để đầu độc ý niệm chúng sinh sao? Buồn cười!”

Tỳ Thiên nghiến răng, thở dài.

“Lẽ ra… ta nên tiêu diệt tên Dị Số kia từ sớm.”

Hắn nhớ đến gã—tên đó cũng từng giống mình. Một kẻ dị biệt, kẻ gieo rễ khắp vũ trụ như muốn ăn mòn Thiên Đạo bằng sinh mệnh.

Ban đầu—hắn tưởng hai người cùng đường.

Không ngờ… gã lại bung ra một Thượng Cổ Hỗn Độn Thần không rõ từ đâu—nữ nhân kia.

“Phù Mộc Vân…”

Tên nàng vang lên trong lòng hắn như lưỡi dao chém xuống lý trí.

“Sao ngươi dám… sao Phụ Thần Hoang Cổ lại phong ấn ngươi ngay trên vũ trụ mà hắn tạo ra?”

“Đây là… trò gì?!”

Phía xa, Phù Mộc Vân chỉ khẽ cười, không hề trả lời

Nụ cười mị hoặc, như ánh trăng rọi xuống đáy giếng.

Tay nàng đưa lên môi, khẽ vuốt theo đường vân đỏ như mạch khí vận, cử chỉ kiêu mị đến cực điểm.

“Ngươi còn gì để làm? Muốn cầu viện? Muốn hiến thân?”

“Hay là lại diễn trò ‘lão tổ vì thiên hạ’ nữa đây?”

Tỳ Thiên ánh mắt lấp lánh, rồi đột nhiên…

Mỉm cười.

“Thật ra… ta vẫn còn một con đường cuối cùng.”

Phù Mộc Vân khựng lại, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác:

“…Cái gì?”

Tỳ Thiên ngửa mặt cười lớn!

“Là một con đường mà chính tên Dị Số đó chỉ cho ta!”

“Tên mà ngươi truy đuổi khắp ba ngàn giới vực… gọi là Dương Phàm!”

Phù Mộc Vân toàn thân khẽ chấn động!

“Nhi tử của ta… không cần ngươi nhắc!”

Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt mang theo sát ý lạnh như tinh tú rơi vỡ.

Tỳ Thiên cười điên cuồng, ngửa mặt gào lên giữa Hỗn Độn:

“Thiên Đạo ở trên!”

“Ta—Tỳ Thiên Lão Tổ!”

“Thấy thương sinh lâm vào đại nạn, Tinh Huy giới đã đến bờ tan vỡ!”

“Ta nguyện… dùng thân này hợp với Thiên Đạo! Từ nay—Tỳ Thiên là Thiên Đạo! Mà Thiên Đạo… không còn là Tỳ Thiên!!”

ẦM!!!

Cả Hỗn Độn gào thét!

Phù Mộc Vân gương mặt biến sắc!

Nàng lập tức tung tay, đạo vận giăng ra, muốn ngăn cản ngay nghi thức nhập thể!

“Không! Dừng lại!!”

“Ngươi dám hiến thân hợp đạo—ta sẽ…!”

Nhưng đã muộn.

Một con mắt vĩ đại xuất hiện giữa Hỗn Độn.

“Thiên Đạo Chi Nhãn.”

Con mắt ấy xoay tròn, ánh sáng chiếu rọi khắp ba ngàn đại thiên thế giới. Nó không mang cảm xúc, không có thiện ác. Chỉ có một thứ—phán quyết tối cao.

Nó lập tức giáng xuống một đạo lực, ép Phù Mộc Vân vào mép hỗn mang—không cho nàng tiếp cận.

Nàng thét lớn, giọng như thiên âm tan vỡ:

“Ngươi dám!!”

Nhưng tất cả… đã chấm dứt.

Tỳ Thiên tiêu tán thân thể, hóa nhập vào Thiên Đạo Chi Nhãn, rồi lập tức thành hình.

Một thân ảnh nam tử mang theo khí chất Thiên Đạo bước ra.

Đôi mắt hắn vô cảm. Giọng nói biến thành cỗ máy luân lý vũ trụ:

“Mộc Vân đạo hữu. Hiện tại ngươi chỉ là Hỗn Độn Thần tam chuyển.”

“Không thể địch lại bản thể ta.”

“Tinh Huy Giới không hoan nghênh ngươi. Mau lui.”

Phù Mộc Vân cắn chặt môi dưới, ánh mắt như muốn đốt thủng vạn vật.

“Tên… nhi tử chết tiệt này…”

“Ngươi… ngươi đúng là… toàn đưa mấy cái kế trời đánh cho giặc…”

Tay nàng siết lại, ánh mắt ngập tràn oán hận… rồi dần dần mờ nhạt.

Cuối cùng, chỉ còn lại một cái bóng hắc y—dần tan vào Hỗn Độn.



Thiên Đạo Tỳ Thiên.

Không còn là một “Tỳ Thiên Lão Tổ” từng cao cao tại thượng trong mắt thế nhân.

Mà giờ đây—hắn chính là bản thể Thiên Đạo.

Mang ý chí vũ trụ. Mang quy tắc tối cao. Mang phán quyết bất biến của thời đại mới.

ẦMMMM—!!!

Một cột sáng thần thánh xé rách tầng trời, Thiên Đạo Tỳ Thiên từ trong hỗn độn giáng xuống như vầng nhật nguyệt hóa thân. Khí tức hắn kéo theo vạn đạo phản ứng, nhật nguyệt đảo lộn, tam giới run rẩy, toàn bộ Tinh Huy Vũ Trụ… như bị một lực lượng không thể chống cự ép nhập vào một vận trình mới!

Giữa lúc đang giáng hạ, thần thể hắn bỗng chấn động.

Đôi đồng tử rực lên ngân quang như hằng hà sa số hệ ngân hà giao thoa, phản chiếu hàng triệu tia thời gian nghịch lưu, nhân quả đan xen.

Trong khoảnh khắc ấy—khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Một nụ cười… không thuộc về Thiên Đạo.

Quỷ dị.

Ngạo nghễ.

Có một ý thức khác—đang ẩn sâu.

Nhưng chỉ trong một sát na, ánh mắt hắn đã trở lại lạnh băng vô tình.

Không ai thấy.

Không ai biết.



33 tầng trời.

Trung tâm của Tiên Giới.

Thiên Đạo lơ lửng giữa không trung, một thân đạo bào không gió tự bay, từng sợi tóc như hòa làm một với quy tắc. Mỗi bước chân, không cần chạm đất, nhưng vũ trụ tự dâng ra lối đi.

Thanh âm của hắn vang vọng như đại chu cổ xưa, xuyên qua hằng sa vạn cõi:

“Nay Tinh Huy Giới bị hao mòn bởi ngoại địch xâm lấn…”

“Trật tự cũ… phải đoạn.”

“Từ nay, Thiên Đạo định lại giới tầng!”

“Lấy 15 tầng trời trở lên làm Tiên Giới! Dưới 15 tầng, cộng với các thiên hà rải rác, là Phàm Giới!”

“Tiên khí… lui về Thiên Cung.”

“Thiên địa linh khí… ở lại cõi phàm!”

“Từ nay, Chân Tiên trở lên, có thể phi thăng Trung Tâm Phàm Giới.”

“Thái Ất Kim Tiên trở lên—có tư cách nhập vào tầng trời, tiến vào Tiên Giới.”

“Phàm – Tiên – Giới tầng… phân chia rõ ràng!”

ẦMMMM—!!!

Ngay khi thanh âm Thiên Đạo Tỳ Thiên hạ xuống—tựa như chuông cổ đánh vào xương sống của cả vũ trụ, Tinh Huy Giới rúng động tận gốc rễ!

Cả thiên địa… bắt đầu vận hành lại từ đầu.

Tầng tầng đạo tắc cổ xưa bị xé toạc.

Những quy tắc từng tồn tại từ thuở khai thiên lập địa—tự tan vỡ trong tiếng nổ âm ỷ như vạn đạo tử thần khóc gào.

🌌 Các tầng trời xếp chồng của Tiên Giới bắt đầu co rút, rồi mở rộng, từng mảng thiên không bị bóc tách như vỏ hành tinh, sau đó hợp nhất, rồi lại phân li—tất cả đều dưới sự tái cấu trúc cứng ép của Thiên Đạo.

🌠 Tinh vực vỡ nát, lục địa lơ lửng giữa tinh không như khối đá cuội bị đánh bật ra khỏi trục quay nguyên bản—có mảnh bị kéo đi ngàn vạn dặm, có mảnh lại đâm thẳng xuống tầng giới thấp.

🌀 Hư không vỡ tan như gương cổ, từng khe nứt không gian lộ ra ánh sáng huyền ảo—là đạo văn nguyên thủy đang bị tái định dạng.

⚙️ Thời gian dòng chảy nghịch loạn, có nơi đêm nối tiếp ngày không ngừng nghỉ, có nơi thời gian như bị ép dừng lại, sinh linh trong đó chỉ kịp hít một hơi đã thấy cả ngàn năm đi qua.

🌊 Tiên Hải bị bóp nghẽn, toàn bộ dòng lưu chuyển khí tiên hóa thành hơi sương đạo vận, rồi bị cưỡng ép hút lên mười lăm tầng trời phía trên—trở thành nguyên tố xây lại Tiên Cung mới!

🌿 Cây Thế Giới, vốn đâm rễ vào đáy các đại giới, cũng bắt đầu rung chuyển, từng mạch sống nguyên thủy bị kéo căng như sắp gãy, rễ cây đỏ rực như máu, xoắn lên thành hình thái mới, bắt đầu mọc rễ phụ theo trật tự Thiên Đạo mới.

💫 Từng tòa cổ tháp, cung điện, bí cảnh di tích—dù là do Đại Năng kiến tạo, cũng không thoát khỏi biến động. Có nơi bị hút vào chiều không gian mới, có nơi vỡ tung thành hàng tỷ đạo văn, rơi rụng như hoa trong mưa đạo.

🧬 Khí vận toàn giới cũng bị xé nát rồi khâu lại.

Có tông môn lớn ngàn vạn năm… bỗng dưng khí vận rơi xuống đáy vực.

Có môn phái ẩn thế nơi thâm sơn cùng cốc… bỗng khí tức bạo phát, kim long khí mệnh bay vút lên tận trời!

🐉 Từng thần thú, thánh linh, cổ tổ, tàn niệm của Chí Cường, đều phải quỳ xuống trong hoảng loạn—vì trong đầu bọn họ đồng loạt khắc ra cùng một đạo ấn:

“Thiên Đạo đã định lại.”



ẦMMMMM!!!

Một vầng lôi đình to bằng cả Tinh Huy Giới kéo dài từ tầng trời mười lăm xuống tận đáy vực. Trong lôi quang ấy là vô số văn tự, là mạng lưới định nghĩa lại luật tồn tại.

Chúng chui vào từng sinh linh.

Từng tế bào. Từng linh hồn.

🌫️ Những ai đang ở cảnh giới Chân Tiên—bỗng cảm nhận thân thể mình nhẹ đi, đạo vận tụ lại ở đan điền—một vòng tròn ánh sáng xuất hiện, đánh dấu: Đã đủ tư cách phi thăng Trung Tâm Phàm Giới.

🌌 Những ai đang là Thái Ất Kim Tiên, hoặc cao hơn, thì được Thiên Đạo tự động “gọi tên”, bắt đầu hành trình rút linh thể về Tiên Giới.

Có người bay lên giữa sấm chớp, có kẻ bị thiêu bằng lôi kiếp để lọc tạp chất—không ai được phép giữ lại khí tức cũ khi bước vào giới mới.

📜 Một bảng danh sách khổng lồ khắc trên trời cao, tên từng người từng kẻ sáng lên, rồi bị xóa—danh sách phân giới – phân đạo – phân mệnh!



Ở dưới đáy một khe vực, một thiếu nữ yêu tộc ngước mắt nhìn trời, lệ tuôn rơi:

“Ta… chỉ mới thành Chân Tiên hôm qua…”

“Vậy mà… hôm nay đã được thiên địa chấp nhận…”

Trong thâm sơn, một lão già khắc khổ, tu hành hơn vạn năm, nay đã già yếu, đang chờ một kiếp cuối cùng.

Bỗng linh khí quanh thân bừng sáng!

“Đây là… đạo vận tụ thành?”

“Lão phu… được xếp vào danh sách phi thăng rồi sao…?”



⚡ Mỗi sinh linh, mỗi lục địa, mỗi tông môn… đều bị ép bước vào một thời đại mới.

Thời đại mà:

Thiên Đạo trực tiếp giám định.

Không còn “đạo ngoài luật pháp”.

Không còn “giới không quản được”.

Không còn “người đứng ngoài vận mệnh”.

Mọi sinh linh, từ phàm đến thánh—đều phải đi trong một con đường mới:

Thiên Quy Tân Sinh.



Và… chưa dừng lại.

Thiên Đạo lại giơ tay, một chỉ điểm xuống mặt phàm giới.

“Trung Tâm Phàm Giới—là Tiên Giới cũ đã vỡ nát”

“Từ nay, không còn một đại lục thống nhất.”

“Thay vào đó… sẽ là Tứ Đại Châu, mỗi châu mang Thiên Mệnh riêng biệt, tự sinh – tự diễn – tự quyết cường giả.”

“Danh xưng mới được lập—khắc vào Vận Mệnh!”

Bắc Thần Châu – chốn thần tộc dựng cơ, huyết mạch chiến hỏa.

Nam Thánh Châu – nơi văn minh nhân tộc thịnh vượng, đại đạo trùng sinh.

Đông Thiên Châu – vùng huyễn linh vạn tộc, khí linh sinh hóa.

Tây Huyền Châu – nơi bí ẩn nhất, ma vực cổ giới giao thoa, quỷ dị vô tận.

Cuối cùng—Thiên Đạo hạ xuống một câu, như đinh đóng cột:

“Từ nay trở đi.”

“Chuẩn Thánh, Hỗn Nguyên Kim Tiên trở lên—không được phép xuất hiện vô cớ.”

“Kẻ phạm Thiên Đạo…”

“Trừng phạt—không tha!!!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com