Tử Tiêu Cung – Thiên Ngoại ba mươi ba tầng trời Tinh Huy Giới
Từ khi Thiên Địa mở mắt, nhật nguyệt phân sinh, nơi đây đã là đỉnh cao của vạn giới.
Chỉ có Thánh Nhân và Hỗn Nguyên Đại La mới có tư cách đặt chân vào điện này.
Chỉ có Tỳ Thiên – Thiên Đạo hiện tại, mới đủ tư cách ngồi tại trung tâm.
Hôm nay—
Lần đầu tiên sau mấy vạn kỷ nguyên, Toàn bộ Thánh Nhân chân chính trong ba giới sáu đạo bị triệu hồi.
Không thể từ chối.
Không thể tránh lui.
Bởi vì—Lượng Kiếp đã tới.
Trước tiên hiện thân là một đạo bóng đất, mờ mịt như hơi sương đầu núi, khí tức như ngàn cổ đá sâu trầm mặc. Mỗi bước y đi ra, lòng đất đều rúng động ba phần.
— “Trấn Tiêu Tử – Địa Tiên Chi Tổ – bái kiến Thiên Đạo.”
Tiếp đó, gió hoa rơi rụng như cánh đào cuối xuân, trời đất bỗng dưng tỏa hương thánh mẫu, một thân ảnh y phục lộng lẫy ngồi giữa ngai sen ngọc bay vào, đôi mắt như phủ kín cả một đời hậu cung.
— “Dương Uyển – Tây Vương Mẫu – nghe triệu mà đến.”
Bầu trời phía tây bỗng rực lên phật quang ngũ sắc, hai luồng linh vận kim xám – tử lam giao nhau, hóa thành liên đài mười vạn cánh. Giữa hoa sen, hai thân ảnh nữ nhân hiện ra, một người dung mạo từ bi vô thượng, một người ánh mắt sâu như biển nghiệp.
— “A Di Đà Phật.”
— “Thanh Tịnh – Bát Nhã Vô Nhai.”
— “Từ Bi – Kim Cang Biện Hộ.”
Hai vị Phật Mẫu, từ Tây Phương Tịnh Thổ, cùng xuất hiện.
Rồi đột nhiên—
Một tiếng hạc ngân vang.
Ánh linh chiếu lên từ Thái Cực Thiên, một đạo nhân tóc bạc mặc áo vải đơn sơ, tay cầm phất trần, cưỡi thanh vân phiêu nhiên mà đến, khí tức như thu thủy.
— “Lão Tử – Đạo Đức Thiên Quân – nghênh mệnh mà tới.”
Cùng lúc ấy, linh quang rực rỡ như tinh mộng, một người khác bước ra từ Trí Nguyên Thiên, áo xanh lục sắc, đầu đội linh quan thất tinh, tay cầm ngọc địch, bước ra như mở một đoạn diễn sinh vạn vật.
— “Nguyên Thủy Thiên Tôn – dâng lễ nhập hội.”
Từ phía Hỗn Độn, sấm nổ chớp rung, một đạo nhân mặc áo đỏ, mắt hổ râu rồng, khí thế chấn động như thiên binh vạn mã bùng lên, pháp kiếm sau lưng reo lên từng đợt.
— “Thông Thiên Giáo Chủ – đến theo lệnh trời.”
Lúc này, một làn băng tuyết đổ xuống nhẹ như khói.
Tầng trời khẽ lay động, giữa vô số hoa tuyết tụ thành một tòa hoàng cung luân hồi, một nữ đế sắc phục trắng lam, gương mặt đẹp đến tĩnh lặng, khí tức như trầm luân vạn thế, từ giữa vòng luân hồi bước ra.
— “Luân Hồi Đại Đế – Lâm Uyển Tuyết – cúi đầu yết kiến.”
Cuối cùng—
Từng cánh hoa đào rơi như mộng ảo.
Một thân ảnh nữ tử áo hồng lặng lẽ bước ra từ phía Nam Hoa Cổ Thụ. Nàng không hề mang theo một khí thế nào, nhưng chỉ cần nàng hiện diện, vạn vật liền im lặng.
Bởi vì…
Nữ Oa – Tạo Hóa Chi Mẫu – đã tới.
Nàng là người sáng tạo ra huyết mạch Tinh Linh Tộc đầu tiên.
Không ai dám ngẩng đầu nhìn nàng quá lâu.
Bởi vì—ánh mắt nàng là khởi nguồn sinh mệnh.
…
Tám phương Thánh Nhân ngồi vào vị trí.
Mỗi người một đạo thần uy.
Khí cơ chồng chéo nhau như mạng lưới Thiên Mệnh.
Chỉ còn một người chưa nói.
Đó là Tỳ Thiên – Đạo Tổ
Người chậm rãi mở mắt.
Trong ánh mắt sâu như vô tận đạo hải ấy—
Có một tia… linh khí.
Không còn vô tình như Thiên Đạo xưa.
Không còn tuyệt đối lãnh khốc như máy móc số mệnh.
Mà giống như—
Người.
Tỳ Thiên nhìn toàn bộ Thánh Nhân, rồi nói:
— “Chiến tranh giữa Nhân Tộc và Yêu Đình…”
— “Là chuyện… không thể tránh khỏi.”
— “Bởi vì—đây chính là Lượng Kiếp.”
Tất cả đều trầm mặc.
Tỳ Thiên vẫn nói tiếp, giọng nói trầm mà bình, nhưng mỗi chữ như một đạo thạch quyết rơi xuống vực sâu.
— “Đã nhập Lượng Kiếp… thì không còn quy tắc để chi phối.”
— “Thiên Đạo… sẽ tránh lui.”
— “Không còn luật – không còn can thiệp – không còn định số.”
— “Kẻ nhập kiếp… sẽ rơi vào hỗn độn nhân quả.”
— “Dù là ai – kể cả các ngươi – Thánh Nhân – Đại La – cũng không tránh khỏi.”
Một câu rơi xuống.
Toàn bộ Tử Tiêu Cung… tĩnh lặng như chết.
Chỉ còn tiếng gió lạnh lẽo… như thổi từ cuối hư vô.
…
Tây Phương Tịnh Thổ – Tầng thứ bảy mươi ba – Liên Hoa Cực Lạc.
Ánh sáng vàng bạc xen lẫn, sen bay nghìn cánh, tụ lại thành một hoa đài linh vận khổng lồ, trôi lững lờ trên biển Pháp.
Hai vị chí tôn—Thanh Tịnh Phật Mẫu và Từ Bi Phật Mẫu—ngồi giữa tòa sen song liên, thần sắc nghiêm tĩnh, đạo vận khẽ lay, tạo thành vòng xoáy vô hình khiến toàn Tịnh Thổ ngừng lay động.
Lúc này, dưới đài, Diệu Dương Bồ Tát và Tịnh Yên Thánh Nữ quỳ gối.
Thanh Tịnh Phật Mẫu mở mắt trước, ánh nhìn như phản chiếu tất cả thiện ác, vọng niệm, chấp mê trên đời:
— “Nhân Tộc sắp nhập lượng kiếp. Vạn đạo thoái lui. Phật Môn... không thể ngồi yên.”
Từ Bi Phật Mẫu nối tiếp, giọng nói như cơn gió xuân thổi qua đồng hoang lạnh giá:
— “Phật Môn ngày nay, chẳng những từ công đức mà lớn mạnh.”
— “Dù người ấy hiện giờ là thân phàm, cũng là đạo chủ chân căn của Phật Môn đời này.”
Từ Bi Phật Mẫu mỉm cười, nhẹ gật:
— “Đi đi.”
— “Mang theo ấn tịnh giới, mở lại pháp luân, triệu hồi toàn bộ pháp thân từ Tam Thiền Nội Cảnh.”
Thanh Tịnh Phật Mẫu đưa tay vẽ một ấn phù hoa sen trong hư không, truyền cho Diệu Dương:
— “Kể từ giờ phút này, các con... chính là Ý Nguyện Hóa Thân của Phật Mẫu.”
— “Xuống trần... chính là hóa độ lượng kiếp.”
Ngay khi câu nói dứt—
Một cánh cửa sen ngọc vạn cánh mở ra.
Diệu Dương Bồ Tát bước lên tòa sen pháp tướng, vạt áo tung bay như mây thánh.
Tịnh Yên, mái tóc như suối linh hương, ngồi lên một đoạn gốc sen vàng kết tinh – chính là tàn thể của Cây Thế Giới ngày đó, nay được nàng mang xuống phàm.
Hai đạo thánh thể từ từ hạ xuống phàm giới.
Phía sau là vô số kim thân hộ pháp, phật binh, luân tạng, pháp luân trận, tất cả đang sẵn sàng tái hiện Phật Môn Nhập Thế lần thứ hai trong lịch sử.
Mục tiêu—
Dương Phàm.
Không còn là vì riêng tư.
Mà là vì người ấy là gốc rễ nhân quả của cả Tây Phương Cực Lạc
…
Thái Hoa Thiên – Tạo Hóa Cung.
Nơi linh khí đan xen thành mưa sáng, từng dòng sáng như mạch sống đang chảy, không theo đạo – không theo giới – chỉ thuần túy là sinh mệnh lực sơ khai.
Giữa vô số tầng mây ngũ sắc trôi lững lờ, một tòa cung điện bằng ngọc tử tinh nằm lặng giữa không gian như thể tự mọc lên từ ý niệm của trời đất.
Nơi đó—
Nữ Oa Nương Nương đang đứng bên đài sen đá.
Mái tóc nàng buông dài như suối cổ, làn váy như được dệt từ vảy của nghìn loài thần thú, nhưng ánh mắt nàng lúc này... lại mang theo một tia u sầu hiếm có.
Tay nàng khẽ vuốt qua một thân cây nhỏ.
Đó là một mẫu Cây Thế Giới—được giữ gìn bằng trận văn riêng, cất trong linh quật suốt hàng vạn năm.
Cây đã không còn sống, chỉ còn một nhánh cành khô lặng lẽ thở ra mùi đạo vận cổ xưa.
Nữ Oa nhắm mắt.
Trong ký ức nàng, từng hiện lại một cảnh tượng…
Nơi Đông Hải, thời chưa định hình, khi Thiên – Địa còn giao tranh, sinh linh trôi dạt, tất cả cầm thú – dị chủng – quỷ linh – thần hồn đều như rơi vào cõi tận diệt.
Và nàng—Nữ Oa, khi đó đang tìm kiếm con đường chứng thánh cuối cùng.
Không phải bằng đạo lực.
Mà bằng tạo hóa.
Sinh mệnh Chi Đạo khi ấy vừa trỗi dậy, báo hiệu thiên đạo cần một “sinh mệnh chủng mới” để ổn định cân bằng vận mệnh.
Nhưng nàng không tìm ra con đường.
Cho đến khi… nàng vô tình thấy một người.
Dương Phàm.
Người ấy lặng lẽ trồng Cây Thế Giới, không vì chứng đạo, không vì thiên danh, chỉ đơn thuần để cứu vớt chúng sinh đang trôi nổi trên sóng dữ Đông Hải.
Không ban pháp.
Không thuyết giảng.
Chỉ cúi người, dùng hai tay… chôn từng gốc cây vào linh thổ.
Một cảnh tượng đó—
Đã khiến Nữ Oa bừng ngộ.
Chứng đạo... không nhất thiết phải ngộ ra thiên cơ.
Mà đôi khi—chỉ cần gieo một hạt mầm.
Sau đó, nàng xin lại một nhánh Cây Thế Giới.
Về nghiên cứu, cải tạo, dùng thần văn – huyết mạch – và mệnh hồn nguyên mẫu để sáng tạo ra một chủng tộc chưa từng có trong Tam Giới.
Tinh khiết.
Minh triết.
Giao cảm cùng thiên nhiên.
Không lệ thuộc thiên luân – cũng không bị trói bởi nhân tâm.
Chính là—Tinh Linh Tộc.
Và sau đó không lâu—
Nữ Oa chứng đạo thành Thánh.
Không ai biết nguồn gốc của Tinh Linh Tộc.
Không ai biết ai là người khơi nguồn ý tưởng ấy.
Chỉ mình nàng biết.
Là Dương Phàm.
Hắn, nhưng lại vô tình gieo xuống hạt giống giúp nàng bước qua cánh cửa cuối cùng.
Dương Phàm không biết.
Nhưng—
Nữ Oa thì không thể quên.
...
Hôm nay, đứng trước mẫu cây khô cằn đó, Nữ Oa khẽ nói:
— “Ngươi vẫn như xưa… gieo nhân… rồi rời đi.”
— “Mà người ta... phải mang cả đạo mệnh ra để hoàn trả.”
Một lát sau—
Nàng ngẩng đầu.
Truyền lệnh xuống toàn bộ Thiên Linh Trì:
— “Triệu toàn bộ Tinh Linh Vệ, từ Thái Ấp đến Linh Giới.”
— “Khai mở thông đạo, dẫn tộc Tinh Linh hạ phàm, tiếp ứng Nhân Tộc.”
Phía sau, một tỳ nữ Tinh Linh biến sắc:
— “Nương nương, chúng ta… đâu phải Nhân Tộc. Sao phải nhập thế vì họ?”
Nữ Oa mỉm cười, nhưng trong mắt lại là khí tức đại đạo lặng thầm:
— “Không phải vì Nhân Tộc.”
— “Là vì một người.”
— “Kẻ đã giúp ta... hoàn thành chứng đạo.”
— “Mà hắn… giờ đang lâm kiếp.”
Tỳ nữ im lặng.
Lúc này, bầu trời Tạo Hóa Giới rực sáng.
Hàng ngàn đạo ánh sáng tinh linh từ khắp nơi hội tụ về một điểm, biến thành từng luồng sáng sống động.
Tinh Linh Tộc—
Tộc nhân được tạo ra để cảm ứng tự nhiên, thấu triệt sinh mệnh chi pháp—
Đã xuất binh.
Mục tiêu—
Trung Thiên Nhân Tộc.
Bởi vì ở đó, có một người từng lặng lẽ gieo một mầm cây cứu sinh.
Và hôm nay—
Trời đất đang dùng chính mầm cây đó để trả lại nhân tình.
…
Thủy Cung – Long Uyên Tâm Mạch – Long Tộc Thánh Địa.
Dưới tầng đá vạn trượng, nơi ánh sáng thiên nhật không thể xuyên thấu, là một vùng biển lặng như gương, phủ quanh bởi linh thạch và pháp trụ khổng lồ hình rồng cuộn.
Chính giữa linh vực, một pho tượng đá khổng lồ sừng sững cao hàng ngàn trượng.
Người được khắc trên đó—
Mặc áo vải đơn sơ, nhưng cốt khí ngời ngời.
Một tay cầm quyển sách, tay kia… lại nắm một củ cà rốt.
Dưới thân là một con Thần Long trắng bạc – đầu đội trời, vảy ngọc đầy mình, tư thế như chịu trách nhiệm gánh vác cả vũ trụ.
Người đó… không ai khác chính là—
Dương Phàm.
Trước pho tượng, Long Quảng – Long Vương hiện tại của Long Tộc, đang đứng lặng lẽ.
Ánh mắt hắn… phức tạp đến mức không thể gọi tên.
Khi thì lấp lánh như gặp lại thần tượng thuở thiếu niên.
Khi thì tối sầm như muốn chửi bậy giữa đại điện.
Khi thì run lên như đang nhớ lại chuyện… không nên nhớ lại.
Cuối cùng hắn chỉ thở dài.
— “Haizzz…”
…
Phía sau, một bóng dáng uyển chuyển đi tới.
Đó là Thanh Vân – Đại công chúa Long Tộc, toàn thân mang long khí thuần chính, vảy lưng mờ tỏa lam quang, khí chất như sóng thần bị phong ấn dưới một lớp băng mỏng.
Nàng chắp tay, cung kính:
— “Long Vương, mọi chuẩn bị đã hoàn tất. Chúng ta hiện giờ... xuất phát?”
Long Quảng chậm rãi gật đầu, mắt vẫn không rời pho tượng:
— “Đúng vậy.”
— “Tới lúc rồi…”
Thanh Vân khẽ cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng dần khuất…
Long Quảng khẽ lẩm bẩm:
— “Ngươi tưởng ta không biết gì sao…”
— “Thanh Vân, Nam, Thanh Hải… Thanh Mộc… các ngươi… đều là con của hắn.”
— “Con của Dương Phàm... với Long Thanh Tâm.”
Giọng hắn càng về sau càng run nhẹ.
Không phải vì tức giận.
Mà là…
Phấn khích.
Tay hắn bắt đầu run.
Ngực hắn bắt đầu căng.
Ánh mắt hắn… dần trở nên kỳ dị.
Tựa như có gì đó trong lòng Long Quảng bừng tỉnh.
Không phải sát khí.
Không phải long uy.
Mà là… long dâm.
Đúng vậy—
Dâm Tính Long Tộc!
Loài rồng xưa nay vốn dâm tính, nhưng Long Quảng là một Long Vương mấy tỷ năm tuổi, đã trải qua quá nhiều, lòng đã lạnh, hứng thú đã tắt, dục vọng đã tàn...
Thế mà—
Chỉ vì một đêm, thấy vợ mình – Long Thanh Tâm, cùng Dương Phàm quấn lấy nhau như ngọc với hổ phách, ánh sáng tỏa ra như đạo lưỡng hợp Âm Dương Chí Cực—
Rồi sau đó…
Nàng mang thai! Mà còn là đến ba đứa!
Lúc đó hắn nổi huyết, nghiến răng, đập bàn long điện, xé nát ba trăm trụ ngọc.
Nhưng sau đó…
Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong người hắn.
Một thứ... kích thích nguyên thủy chưa từng có.
Dương Phàm! Là ngươi đánh thức bản năng Long Vương của ta!
Ngươi mang vợ ta đi…
Nhưng ngươi cũng mang cả dục vọng lãng quên của ta trở lại!
Từ hôm ấy—
Long Quảng như phát cuồng.
Hắn bắt đầu…
làm việc.
Không phải tu luyện.
Không phải quản triều.
Mà là—làm công tác dân số.
Long nữ trong cung, long cung nữ quan, cả những long tộc ngoại chi—ai cũng không thoát khỏi khí thế bừng bừng của Long Vương tái sinh!
Cả Thủy Cung từ đó… mang thai đầy hồ.
Hắn trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Mỗi lần nhớ lại chuyện xưa… hắn lại càng hừng hực.
Nhưng—
Từ khi Dương Phàm biến mất.
Hắn lại rơi vào trầm mặc.
Không còn dục.
Không còn chiến.
Chỉ còn—
Nhớ.
…
Long Quảng siết chặt tay.
Ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mặt, đáy mắt long lanh nước.
— “Chủ nhân…”
— “Nếu ngài còn sống... xin hãy một lần nữa cưỡi ta.”
— “Cưỡi như năm xưa…”
— “Để ta lại có thể... làm nam nhân.”
Nếu Dương Phàm ở đây, chắc chắn phải lăn ra ngất:
“Ta nhớ chỉ ngồi lưng ngươi có mấy bữa! Sao lại thành nhân quả cả đời rồi?!”
…
Long Quảng hít sâu một hơi, ngẩng đầu rống lên một tiếng:
— “Toàn bộ Thủy Long Tộc!”
— “Toàn bộ Không Long, Hỏa Long, Thần Long chi hệ!”
— “Cùng ta—hướng về Trung Thiên Nhân Tộc!”
— “Bởi vì ở đó… là nơi chủ nhân đời ta đang đứng!”